Chúa Nhật Tuần XXX – Mùa Thường Niên

Bài đọc 1

Kẻ đui, người què, Ta sẽ an ủi và dẫn đưa về.

Bài trích sách ngôn sứ Giê-rê-mi-a.

7Đức Chúa phán thế này : Reo vui lên mừng Gia-cóp,
hãy hoan hô dân đứng đầu chư dân !
Nào loan tin, ca ngợi và công bố :
“Đức Chúa đã cứu dân Người, số còn sót lại của Ít-ra-en !”
8Này Ta sẽ đưa chúng từ đất Bắc trở về,
quy tụ chúng lại từ tận cùng cõi đất.
Trong chúng, có kẻ đui, người què, kẻ mang thai, người ở cữ :
tất cả cùng nhau trở về, cả một đại hội đông đảo.
9Chúng trở về, nước mắt tuôn rơi,
Ta sẽ an ủi và dẫn đưa chúng,
dẫn đưa tới dòng nước, qua con đường thẳng băng,
trên đó chúng không còn vấp ngã.
Vì đối với Ít-ra-en, Ta là một người Cha,
còn đối với Ta, Ép-ra-im chính là con trưởng.

Đáp ca

Đ.Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại !
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui.

1Khi Chúa dẫn tù nhân Xi-on trở về,
ta tưởng mình như giữa giấc mơ.2abVang vang ngoài miệng câu cười nói,
rộn rã trên môi khúc nhạc mừng.

Đ.Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại !
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui.

2cdBấy giờ trong dân ngoại, người ta bàn tán :
“Việc Chúa làm cho họ, vĩ đại thay !”3Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại !
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui.

Đ.Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại !
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui.

4Lạy Chúa, xin dẫn tù nhân chúng con về,
như mưa dẫn nước về suối cạn miền Nam.5Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống,
mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.

Đ.Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại !
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui.

6Họ ra đi, đi mà nức nở,
mang hạt giống vãi gieo ;
lúc trở về, về reo hớn hở,
vai nặng gánh lúa vàng.

Đ.Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại !
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui.

Bài đọc 2

Muôn thuở, Con là Thượng Tế theo phẩm trật Men-ki-xê-đê.

Bài trích thư gửi tín hữu Híp-ri.

1 Thưa anh em, thượng tế nào cũng là người được chọn trong số người phàm, và được đặt lên làm đại diện cho loài người, trong các mối tương quan với Thiên Chúa, để dâng lễ phẩm cũng như tế vật đền tội. 2 Vị ấy có khả năng cảm thông với những kẻ ngu muội và những kẻ lầm lạc, bởi vì chính mình cũng đầy yếu đuối ; 3 mà vì yếu đuối, nên vị thượng tế phải dâng lễ đền tội cho dân thế nào, thì cũng phải dâng lễ đền tội cho chính mình như vậy. 4 Không ai tự gán cho mình vinh dự ấy, nhưng phải được Thiên Chúa gọi, như ông A-ha-ron đã được gọi. 5 Cũng vậy, không phải Đức Ki-tô đã tự tôn mình làm Thượng Tế, nhưng là Đấng đã nói với Người : Con là Con của Cha, ngày hôm nay Cha đã sinh ra Con, 6 như lời Đấng ấy đã nói ở một chỗ khác : Muôn thuở, Con là Thượng Tế theo phẩm trật Men-ki-xê-đê.

Tung hô Tin Mừng

Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Đấng Cứu Độ chúng ta là Đức Giê-su Ki-tô đã tiêu diệt thần chết, và đã dùng Tin Mừng mà làm sáng tỏ phúc trường sinh. Ha-lê-lui-a.

Tin Mừng

Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

46 Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, anh ta tên là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê. 47 Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng : “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !” 48 Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng : “Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi !” 49 Đức Giê-su đứng lại và nói : “Gọi anh ta lại đây !” Người ta gọi anh mù và bảo : “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy !” 50 Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su. 51 Người hỏi : “Anh muốn tôi làm gì cho anh ?” Anh mù đáp : “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.” 52 Người nói : “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh !” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.

Suy niệm 1: TGM Giuse Nguyễn Năng

Ðức Giêsu đã trao cho các môn đệ nhiệm vụ trọng đại: “Hãy đi rao giảng Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo”

Trước khi xa nhau, người ta thường trao tặng nhau những lời nói, nhưng kỷ niệm thân thương và quý trọng nhất. Sứ vụ rao giảng Tin Mừng được lãnh nhận từ Cha, giờ đây trước khi về cùng Cha. Ðức Giêsu lại trao gởi nơi những môn đệ thân tín để tiếp nối sứ vụ của Ngài: đem tình yêu đem sự sống đến cho mọi loài.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, là những Kitô hữu, là những môn đệ của Ngài nhưng có bao giờ chúng con ý thức được nhiệm vụ Chúa trao cho chúng con là cần kíp đâu ? Cuộc sống của chúng con cứ xoay quanh: cơm – áo – bạc- tiền. Còn việc rao giảng Tin Mừng, con tưởng là nhiệm vụ của hàng Giám Mục và các Tu Sĩ. Xin cho chúng con ý thức lại cuộc sống và việc làm của chúng con, là những phương cách hữu hiệu nhất đem Tin Mừng của Chúa đến với mọi người. Ước gì mỗi ngày cuộc sống của chúng con là chứng từ sống động nhất đem tình yêu của Chúa đến với tha nhân. Amen.

Ghi nhớ: “Người chọn mười hai vị mà Người gọi là tông đồ”.

Suy niệm 2: Lm. Gioan Baotixita Nguyễn Văn Khuê

“Anh mù liền vứt áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giêsu” (Mc 10, 50). Đối với một người mù và nghèo như anh mù, thì chiếc áo choàng là một trong những tài sản quý giá nhất mà anh có. Nó vừa giúp anh che chắn nắng nóng ban ngày, vừa giúp anh giữ ấm ban đêm. Nó là một đảm bảo cho sự sống vốn đã rất mong manh của anh. Thế nhưng, khi nghe thấy tiếng Chúa gọi, anh vứt lại khối tài sản đó, sự đảm bảo đó ngay tức thì và dứt khoát đến gần Chúa Giêsu. Điều đó khẳng định một điều rằng niềm tin của anh vào tình thương của Chúa mạnh mẽ đến nỗi có thể từ bỏ tất cả để đi theo Chúa. Cho dù đám đông có ngăn cản khi quát tháo bảo anh im đi, cho dù anh không thể thấy đường nhưng anh vẫn dứt khoát đứng phắt dậy, tới gần Chúa. Nhờ niềm tin mạnh mẽ, anh đã nhìn thấy được và bước đi trên con đường Chúa đi.

Lạy Chúa, có đôi khi chúng con tự cao tự đại là mắt mình sáng, tâm mình thiện, để rồi ngăn cản người khác đến với Chúa như đám đông ngăn cản anh mù hôm nay. Xin Chúa giúp chúng con nhận ra sự mù loà trong đời sống của mình để mỗi ngày con mắt đức tin của chúng con trong sáng hơn để có thể bước đi trên con đường Chúa đi. Amen.

TA ĐÃ THẤY GÌ (Lm. Đaminh Nguyễn Xuân Trường)

Mắt là cửa sổ tâm hồn. Nên mắt không chỉ như chiếc camera thấy sự vật xung quanh, mà mắt tâm hồn cần nhìn thấy ơn lành Chúa ban để đời vui hạnh phúc, cần nhìn thấy con đường Chúa đi để hiệp hành cùng Ngài.

  1. ƠN LÀNH. Cuộc đời hạnh phúc hay đau khổ tùy thuộc vào khả năng nhìn thấy. Người ta hạnh phúc khi nhìn thấy, nhận ra những ơn phúc trong đời. Ngược lại, người ta bất hạnh khi không nhìn thấy ơn phúc và tình thương. Bài Đáp Ca cho thấy niềm vui hạnh phúc vỡ oà khi con người nhận thấy ơn Chúa giải thoát khỏi tội lỗi như dẫn tù nhân trở về sống tự do. Người gieo giống vất vả nắng mưa bùn đất nhưng lòng lại tràn ngập niềm vui khi nhìn thấy một mùa gặt mai sau nặng gánh lúa vàng. Khi nhìn thấy ơn phúc Chúa ban thì cuộc đời ngập tràn hạnh phúc như lời Đáp Ca:“Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại! Ta thấy mình chan chứa một niềm vui.”
  2. HIỆP HÀNH. Sau khi Chúa cho anh mù nhìn thấy được, thì anh đã lập tức“đi theo Người trên con đường Người đi.” Anh không chỉ sáng mắt thể lý, mà còn sáng mắt tâm linh để nhìn thấy đường Chúa đi và hiệp hành cùng Chúa lên Giêrusalem. Tưởng cũng nên biết rằng trước câu chuyện Chúa chữa người mù này, thánh Máccô đã kể 3 lần Chúa loan báo cuộc Thương Khó và Phục Sinh của Ngài, thì cả 3 lần các tông đồ đều không nhìn thấy con đường Chúa đi: Phêrô thì bàn lùi, Giacôbê và Gioan thì chỉ nhăm nhe xin cho ngồi bên hữu, bên tả Thầy trong vinh quang, các tông đồ khác thì cũng lại lo cãi nhau xem ai là người lớn nhất! Tất cả đều lầm đường lạc lối, đều mù tối tâm linh, có mình anh mù thì lại nhìn thấy con đường chính đạo.

Như người mù kêu xin: “Lạy Thầy, xin cho con nhìn thấy được.” Xin cho con thấy ơn Chúa ban, thấy đường Chúa đi, thấy sứ vụ Chúa muốn con thực thi trong đời. Amen.