Lòng biết ơn
“Hãy tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh” (1Tx 5,18)
Làm sao không nhớ lại với lòng biết ơn Thánh Thần những hình thái phong phú đời sống thánh hiến đã được Ngài khơi lên qua dòng lịch sử và hôm nay còn đang hiện diện trong lòng Giáo hội (HT số 5)
Đức Gioan phaolô II đã trối lại một tác phẩm để đời về ơn gọi và xứ vụ của ngài nhân dịp mừng kim khánh linh mục , đó là cuốn “Hồng ân và mầu nhiệm ”. Ơn gọi là một mầu nhiệm, nên cần được khám phá, đào sâu, cử hành và chiếu tỏa mỗi ngày.Ơn là một hồng ân nên cần được đón nhận với lòng khiêm cung và biết ơn sâu đậm..
Không biết có phải là tình cờ kkhi cha ông chúng ta đã khéo léo dịch từ’’ “Vocatio’ ’từ tiếng Latinh,vốn chỉ có nghĩa là “tiếng gọi”. Lời mời gọi,sự hiệu triệu bởi động từ “Vocare” sang tiếng việt là “Ơn gọi ”. Chữ “Ơn ” thật sâu sắc và tinh tế, giúp chúng ta hiểu rằng “Vocatio” không chỉ đơn thuần là “Tiếng Chúa mời gọi mọi người bước vào một bậc sống” hầu đạt tới sự thánh thiện,mà chính là “Ơn” là “quà tặng ”xuất phát từ tình yêu đại lượng của Chúa. Ngài gọi vì Ngài yêu thương,vì lòng tốt và sự đại lượng của Ngài,hoàn toàn nhưng không hoàn toàn là ” “ân ban”,chứ không phải vì ta “xứng đáng ”,giỏi giang hay có công lênh gì .
Đây là một nhận thức rất quan trọng vì nó giúp ta hiểu và sống “Ơn tu trì ” của chúng ta dưới một nhãn quan và thái độ khác .Khiêm tốn : thái độ nhìn nhận ơn gọi là do sáng kiến yêu thương của Chúa,Ơn ban nhưng không của Chúa,một quà tặng xuất phát từ tình yêu Chúa ,sẽ giúp chúng ta khiêm cung thẳm sâu, để không vênh vang tự đắc về ơn gọi hay bậc sống của mình .
Nếu một người nghĩ rằng họ được kêu gọi vì một thứ gì đó trổi vượt hơn người khác (tài năng ,đức độ ,gia thế,chủng tộc,tàng lớp ) thì họ dễ có thái độ mãn tự cao và coi việc được chọn là điều đương nhiên, là một thế mạnh,một sự khẳng định đẳng cấp và quyền hành,một nguyên cớ để kiêu hãnh để lên mặt,để tiến thân .
Việc nhận thức ơn gọi là một ơn ban tặng từ Thiên Chúa sẽ nhắc nhở họ khiêm cung thẳm sâu,để lãnh nhận và thực thi ơn gọi của mình trong tâm tình biết ơn, khiêm hạ và quảng đại. Họ sẽ thấy mình chẳng có gì để khoe mẽ, để kiêu ngạo để vênh vang…. Vì họ biết rằng tất cả những gì mình có và mình là,những gì đã đang và sẽ có đều là ân ban và cần phải được trao tặng và chia sẻ cách quảng đại.Nếu có làm được những công trình đây đó,nếu có gặt hái được những thành công vĩ đại chăng nữa, họ vẫn đủ sáng suốt và thưa rằng : “Lạy Chúa,con chỉ là đầy tớ vô dụng .con chỉ đã làm việc phải làm đó thôi. Tạ ơn Chúa đã giúp con thành công trong mọi việc con toan tính”.
Việc nhận thức đó cũng giúp họ khiêm nhường trong cách cư xử với anh chị em mình, không so đo hơn kém để ghen tị khi anh chị em có điều gì đó hơn mình,không phân vai cao thấp để khinh mạn khi thấy mình được Chúa ban cho có điều trổi vượt hơn anh chị em .Họ thấy rằng tất cả là ơn ban mà Chúa ban cho mỗi người theo ý Ngài muốn, để “vui với người vui và khóc với người khóc ”.
Nhận biết ơn gọi là ân ban và quà tặng là “ nén bạc” mà Chúa trao tặng, sẽ giúp chúng ta sống đời thánh hiến cách triển nở. Mọi nỗ lực chúng ta làm,những hy sinh chúng ta chịu những dấn thân chúng ta bước,những trách nhiệm chúng ta mang ,không còn là một “gánh nặng” cần phải mang “cái giá phải trả ” cho bậc tu trì, nhưng sẽ là những cơ may để chúng ta trả ơn,để đền đáp,để tỏ lòng biết ơn vơi hồng ân ơn gọi Ngài đã ban tặng.
Chính trong chiều hướng đó,đời thánh hiến vượt tới sự triển nở,vì người thánh hiến sẽ sống đời tu cschs tích cực , đầy nhựa sống ,đầy hăng hái nhiện thành và hạnh phúc.Những đau khổ,vất vả và gánh nặng vẫn còn đó,nhưng người thánh hiến đối diện với những thực tại đó cách tích cực,tràn đầy yêu thương và cảm tạ,đến mức dường như họ khao khát điều đó như hy tế toàn thiêu của tình yêu.
Đời tu như thế không còn là cái gì “tù túng ” cam chịu “gò bó ”… như là một hành trình của tự do,tự nguyện và đầy ý thức của một tâm hồn chan chứa tâm tình tri ân và yêu mến,muốn dâng hiến tất cả,đón nhận tất cả,để đi vào hành
Trình Chúa muốn,để ý Ngài nên trọn vẹn “tác phẩm nên trọn vẹn ” nhỏ bé của Ngài .Đời thánh hiến như thể được khai mở đến chiều kích vô biên của Thiên Chúa, không còn bị ràng buộc hay khép kín bởi ích” nhà tù” của ích kỷ sợ hãi hay bi quan
Sau nữa,việc nhận biết tính “nhưng không’” của ơn gọi,giúp chúng ta vượt lên trên những tình cảm trần thế để dâng hiến cách quảng đại cho Chúa và anh em.Người thánh hiến sẽ không đặt câu hỏi “con sẽ được gì ”,mà luôn cảm thấy một sức đẩy của tình yêu, cảm thấy hạnh phúc được yêu thương và phục vụ vì xác tin rằng mình đang được Chúa vô cùng và mình có bổn phận trao ban, chia sẻ tình yêu ấy cho anh chị em mình.
Ý thức mình là quà tặng ,chúng ta thấy mình cần được chia sẻ,cần được phục vụ.Các lời khấn,những hy sinh,những việc phục vụ và ngay cả những chịu đựng sẽ là những cơ hội để quà tặng được trao ban , để tấm bánh được bẻ ra , để ân ban được chia sẻ.chúng ta sẽ không nắm giữ và như một “ân huệ ” cần được trao tặng . Chúng ta không thấy mình là “Ông chủ ” nhưng là “quản gia tốt lành trung tín ” phân phát “của cải ”đúng phận sự.
Lời khấn khiêt tịnh khó nghèo và vâng phục trở thành phương thế để giúp ta biết đời mình thành quà tặng.Đời sống khiết tịnh giúp ta dâng hiến quảng đại với tình yêu trong sáng,vô vị lợi. Đời sống khó nghèo giúp ta dâng tặng quảng đại với một tâm hồn thanh thoát,rộng rãi .Đời sống vâng phục giúp ta dâng mình quảng đại với ý chí tuân phục và tự nguyện,sẵn sàng vâng theo ý Chúa cách vui tươi và mau mắn.
Việc nhận biết ơn gọi là một ơn như thế sẽ giúp ta đáp trả bằng một cuộc đời dâng hiến với tâm hồn chan chứa lòng biết ơn,thể hiện qua lối sống khiêm tốn, triển nở và quảng đại. Vì thế, lời nhắn nhủ của Thánh tông đồ thật hữu ích cho chúng ta: “Anh em hãy sống cho xứng với ơn kêu gọi mà Chúa đã dành cho anh em.
Maria Đôminicô Nguyễn Thị Huyên