Thứ Tư Tuần I Mùa Vọng
Bài Ðọc I: Is 25, 6-10a
“Chúa mời đến dự tiệc của Người và lau sạch nước mắt trên mọi khuôn mặt”.
Trích sách Tiên tri Isaia.
Ngày ấy, Chúa các đạo binh sẽ thết tất cả các dân trên núi này một bữa tiệc đầy thịt rượu, thịt thì béo, rượu thì ngon. Trên núi này, Người sẽ cất khăn tang bao trùm muôn dân, và tấm khăn liệm trải trên mọi nước. Người tiêu diệt sự chết đến muôn đời. Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt trên mọi khuôn mặt, và cất bỏ khỏi toàn mặt đất sự tủi hổ của dân Người, vì Người đã phán. Ngày đó, người ta sẽ nói: Này đây Chúa chúng ta, chúng ta đã chờ đợi Người, và Người sẽ cứu chúng ta. Ðây là Chúa, nơi Người, chúng ta đã tin tưởng, chúng ta hãy hân hoan và vui mừng vì ơn Người cứu độ, vì Chúa sẽ đặt tay của Người trên núi này.
Tin Mừng (Mt 15,29-37)
Khi ấy, Chúa Giêsu đến gần biển Galilêa, và Người lên ngồi trên núi; dân chúng lũ lượt đến cùng Người, đem theo kẻ câm, mù, què, liệt và nhiều người khác, và đặt họ dưới chân Người. Người đã chữa lành họ. Dân chúng kinh ngạc nhìn thấy kẻ câm nói được, người què bước đi, người đui lại thấy, và họ tôn vinh Thiên Chúa Israel. Còn Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ mà phán: “Ta thương xót đoàn lũ này, vì đã ba ngày, họ ở lại với Ta, nhưng không có gì ăn. Ta không muốn cho họ về bụng đói, sợ họ té xỉu dọc đàng”. Các môn đệ thưa Người: “Chúng con lấy đâu đủ bánh trong hoang địa này mà cho ngần ấy dân chúng ăn no?”.
Chúa Giêsu nói với họ: “Các con có bao nhiêu chiếc bánh?”. Họ thưa: “Có bảy chiếc, và ít con cá nhỏ”. Người truyền dân chúng ngồi xuống đất. Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy con cá, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các môn đệ đem cho dân chúng. Tất cả đều ăn no, và mảnh vụn còn lại người ta thu lượm được bảy thúng đầy. Số người đã ăn lên tới bốn ngàn, không kể đàn bà con nít…
SUY NIỆM 1 (Lm. Nguyễn Vinh Sơn SCJ)
Câu chuyện
Người hàng xóm mới đến nói chuyện với đứa bé 7 tuổi:
– Nhà cháu có bao nhiêu anh chị em ?
– Tám.
– Ồ, nhiều quá! Tốn tiền lắm!
– Không, ba má không mua, mà chỉ nuôi chúng cháu.
Suy niệm
Ðức Giêsu cùng các môn đệ lên một ngọn núi ở ven biển hồ Galilêa, sau khi Ngài chữa lành cho con gái của người đàn bà dân ngoại Canaan. Dân chúng lũ lượt tuôn đến bên Ngài đem theo nhiều bệnh nhân kẻ câm, mù, què, liệt… Ngài tiếp đón và chữa lành tất cả người bệnh.
Trước cảnh dân chúng bơ vơ như bầy chiên không người chăn dắt, họ lại đói khát vì theo Chúa nghe giảng dạy ba ngày rồi mà không có gì ăn, Ngài chạnh lòng thương và ban lương thực nuôi sống họ bằng phép lạ hoá bánh ra nhiều từ bảy chiếc bánh và một ít cá, nuôi bốn ngàn người không kể đàn bà và trẻ em. Khi ăn xong các môn đệ thu lại được bảy thúng bánh vụn.
Các phép lạ hoá bánh ra nhiều nuôi dân ăn no trong sa mạc năm xưa là hình ảnh loan báo về Thánh Lễ: Dân Chúa theo Chúa nghe giảng dạy, nuôi dưỡng bằng Lời Hằng Sống của Chúa và Thánh Thể.
Cùng với Vị Tôi Tớ Chúa – Ðức Hồng y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, chúng ta xác tín: Chúa Giêsu đã nuôi dưỡng dân chúng theo Ngài trên sa mạc; trong phép Thánh Thể, Ngài tiếp tục làm của ăn ban sự sống muôn đời.
Ý lực sống
“Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi” (Tv 22,1).
SUY NIỆM 2 (Lm. Giuse Nguyễn Đức Trí)
Đứng trước nhu cầu của đám đông dân chúng đang theo Chúa, có hai cách ứng xử khác nhau: Chúa Giêsu thấy và thương họ vì họ đang cần sự giúp đỡ; còn các môn đệ thương nhưng không thấy đủ khả năng để giúp họ.
Phép lạ bánh hoá nhiều không chỉ là một giải pháp tạm thời xoa dịu cơn đói, mà còn là một lời mời gọi, khơi dậy một chiều kích vượt trên những nhu cầu thể lý. Chúa Giêsu có thể làm cho bụng họ trở nên no nê không cần ăn, hay phán một lời là bánh từ trời rơi xuống. Nhưng Ngài không làm. Ngài thăm dò lòng thương xót của các môn đệ để khơi dậy nơi các ông lòng quảng đại bằng phép lạ đời thường là biết quan tâm, giúp đỡ người khác. Ngài cũng làm phép lạ này như là dấu chỉ của Bành Hằng Sống mà Ngài sẽ rộng ban cho nhân loại.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con trái tim của Chúa, biết chạnh lòng thương để – trong khả năng của mình – tìm cách đáp ứng nhu cầu của những người đang cần sự giúp đỡ của chúng con. Amen.