Truyện ngắn: Người mẹ thứ 3
- Chị ơi, có phải em rất xấu xí không? Cái Quyên nhỏ nhẹ hỏi chị nó.
Chị Mai nhìn nó, đặt 2 tay vuốt nhẹ má nó, mỉm cười:
- Không! Em của chị như thiên thần, rất xinh, xinh nhất trần đời.
Nó cúi mặt, nhìn xuống đất nói giọng run run:
- Nhưng vì em xấu, nên mới không có mẹ.
- Ai nói với em thế? Chị Mai lo lắng hỏi.
Nó không kìm được nữa, nó òa lên khóc. Chị mai vội ôm nó vào lòng. Chị như có gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Chị cũng không muốn kìm giữ nước mắt nữa, chị để cho nó trào ra. Chị thương mình. Nhưng chị vẫn còn hạnh phúc hơn cái Quyên. Tuy không còn được sống bên mẹ nữa, nhưng ít ra chị còn được nhìn thấy mẹ, chị còn được mẹ bồng ẵm, chị còn được bú mớm dòng sữa mẹ. Còn cái Quyên, nó chưa từng được hưởng những điều ấy.
Thương em, chị lau nước mắt. Chị đặt hai tay lên đôi vai bé nhỏ của nó. Nhìn thẳng vào mắt nó, chị nói:
- Không phải em không có mẹ, mà chỉ là mẹ đang ở một nơi khác, xa chúng ta mà thôi.
Nó vẫn lo lắng, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn chị và hỏi:
- Nhưng không nhìn thấy mẹ, thì làm sao em có thể viết về mẹ?
Thấy chị Mai nheo mắt, tỏ vẻ chưa hiểu, nó tiếp:
- Cô giáo giao cho chúng em về nhà viết một bài về người mẹ.
Như hiểu ra vấn đề, chị Mai nói giọng quả quyết:
- Quyên! Nhìn chị này. Em có mẹ. Mẹ là một người rất đẹp.
Nhìn lên bức tượng Đức Mẹ ban phép lành nhỏ bằng cổ tay, được đặt trên bàn thờ, chị Mai tiếp:
- Em có nhớ chị đã từng nói với em, Đức Maria cũng là người Mẹ rất tuyệt vời của chúng ta không?
Nó gật gật đầu khẳng định.
Nhìn thẳng vào mắt nó, chị nói giọng đầy tin tưởng:
- Em sẽ làm được. Và chị tin là em sẽ viết còn hay hơn những bạn khác nữa…
*****
Mai và Quyên là hai chị em gái. Năm Mai lên 10 tuổi, mẹ mang thai cái Quyên. Đó cũng là lúc bố chúng bị ung thư và qua đời. Khi ấy, nhà chúng nghèo lắm. Cơm ăn, áo mặc của cả nhà chỉ trông chờ vào đôi quang gánh bánh rán của mẹ chúng.
Có một ký ức, chị Mai chưa quên được, chị vẫn còn giấu trong lòng, không muốn cho nó biết.
Chị nhớ, hôm ấy là ngày cuối thu, trời se se lạnh. Chị ngủ dậy, thấy đôi quang gánh vẫn hiên ngang đứng giữa sân. Chị nghĩ chắc mẹ chưa đi chợ. Chị đi quanh nhà tìm, thì thấy mẹ đang nằm trong bếp, giữa đống rơm vương vãi. Tay mẹ ôm chặt bụng, lăn qua lăn lại. Như nghiệm được có sự chẳng lành. Chị vội chạy vào. Chị vừa khóc, vừa đặt đôi bàn tay nhỏ xíu lay lay người mẹ. Mẹ thều thào:
- Gọi bà Sáu…
Bà Sáu là bà hàng xóm, bà chỉ có một mình. Nhà bà cũng nghèo lắm, nhưng bà rất tốt tính. Nghe thấy mẹ nói, chị bật dậy. Bàn chân thoăn thoắt của chị chạy thật nhanh sang nhà bà Sáu. Chị vừa khóc, vừa gọi trong tiếng nấc:
- Bà Sáu ơi! … Bà Sáu … Mẹ con đau …
Bà Sáu hiểu ngay ra vấn đề, vội chạy vào nhà, cầm cái phích nước chạy sang.
Và, ngày hôm ấy, ngày cái Quyên chào đời cũng là ngày mẹ chúng mất.
Vậy nên, chị Mai rất thương nó. Chị tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết phải ngoan ngoãn, nghe lời bà Sáu, yêu thương em chăm sóc em, để em cảm nghiệm được tình yêu của mẹ.
*****
Ngày mai, nó lên xe hoa rồi. Còn chị Mai vẫn một thân một mình. Chị rất đẹp, nết na, lại siêng năng, đạo đức. Trong xóm đạo, có biết bao anh ngỏ lời. Nhưng chị đều từ chối. Không phải vì chị làm cao hay kén chọn. Chị biết tuổi xuân của mình qua đi rồi thì không thể lấy lại được. Chị cũng muốn có một tấm chồng. Chị cũng khát khao được làm mẹ, được bồng ẵm những đứa con. Chị cũng muốn có một gia đình, có hạnh phúc riêng. Nhưng chị còn lo cho nó. Chị lo khi chị lấy chồng rồi, sẽ không có ai chăm sóc nó. Chị muốn thấy nó trưởng thành. Chị muốn thấy nó bình an, hạnh phúc. Và sáng mai thôi, nó sẽ lên xe hoa, nó sẽ về với tổ ấm riêng của nó. Còn chị thì sao?
Đêm nay có lẽ là đêm cuối hai chị em nó nằm với nhau. Chúng muốn tâm sự suốt cả đêm. Chúng nghĩ về tương lai, những dự định sắp tới. Rồi chúng lại kể về những chuyện ngày xưa, những kỷ niệm lúc còn bé. Có những chuyện khiến chúng nhớ lại mà xấu hổ, rồi chúng lại phá lên cười. Chúng như được sống lại những giây phút tuổi thơ ấy. Bỗng, cái Quyên nhớ lại một kỷ nệm, nó nói:
- Em nhớ hôm cô giáo trả bài kiểm tra ấy…
Hai chị em mở mắt, nhìn lên trần nhà, cùng hổi tưởng lại…
*****
Nó lo lắng nhìn vào tệp bài kiểm tra trên tay cô. Cô lật từng bài, từng bài một. Rồi cô dừng lại ở một bài. Cô nhìn bài một lượt:
- Cô thấy có một bài khá hay và rất đặc biệt.
Rồi cô ngẩng lên, nói tiếp:
- Đó là bài viết về mẹ của bạn Quyên.
Cô nhìn thẳng vào nó, hỏi:
- Quyên! Em có thể đọc cho cả lớp nghe không?
Khi ấy, mặt nó nóng ran lên, tay ướt nhẹp. Nó nhìn cô, lắc lắc đầu rồi lại cúi xuống. Nhưng rồi được sự khuyến khích của cô, nó lấy hết can đảm, đứng lên đọc bài.
- “Trên trần gian này, ai ai cũng được sinh ra bởi người mẹ. Mẹ là người yêu thương, lo lắng, chăm sóc cho ta nhiều nhất ngay từ khi ta còn trong bụng. Và em cũng có một người Mẹ.
Không biết mọi người thấy Mẹ em thế nào. Nhưng đối với em, Mẹ là người đẹp nhất trần gian. Mẹ em có khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh khảnh. Đôi mắt Mẹ dịu hiền và trìu mến”.
Một không khí thinh lặng bao trùm cả lớp, chỉ có tiếng “Két…Két…” của chiếc quạt treo trên trần lớp học và tiếng đọc bài của cái Quyên. Nó dừng lại, lén ngẩng lên nhìn cô. Cô mỉm cười, gật đầu khuyến khích nó đọc tiếp. Cả lớp vẫn tiếp tục im lặng, chống tay lên cằm lắng nghe nó đọc như muốn nuốt từng câu từng chữ của nó.
- “Có thể mọi người không nhìn thấy Mẹ em, không nhận được vẻ đẹp của Mẹ em. Nhưng em cảm nghiệm được Mẹ yêu em rất nhiều, mẹ luôn đồng hành cùng em. Em biết mỗi người mẹ đều mong cho con mình được trưởng thành. Người mẹ sẽ dạy cho con cái mình những điều hay lẽ phải. Mẹ em cũng vậy, hằng ngày, Mẹ đều nhắc em ba điều: điều thứ nhất Mẹ dạy em, đó là vâng lời. Một em bé ngoan là một em bé biết vâng lời. Điều thứ hai, mẹ dạy em sống khiêm nhường. Mẹ luôn nhắc nhở em: “Dù con có làm được điều gì to lớn, hay một thành công nào đó. Thì con cũng phải nhớ rằng, đằng sau những thành công ấy còn có rất nhiều người giúp đỡ, hỗ trợ con. Và hôm nay, có thể con thành công, con hơn bạn bè. Nhưng ngày mai, con lại có thể sẽ thất bại, và bạn bè hơn con. Vậy nên con hay khiêm nhường, đừng chê bai người khác”. Và một điều nữa mẹ muốn ở em, đó là tình yêu thương. Mẹ dạy em yêu nhưu mẹ. Mẹ em đã dùng đôi chân của mẹ để đến với mọi người nghèo khổ trên thế giới. Dù nơi thành thị sa hoa, hay vùng quê hẻo lánh. Mẹ muốn em cũng dùng đôi tay của mình để nâng đỡ, giúp những ai cần đền mình. Đến mỗi nơi, Mẹ đều chia sẻ tình yêu từ chính trái tim của Mẹ cho tất cả mọi người. Và Mẹ dạy em cũng như vậy…
Đọc xong, nó đặt tờ bài kiểm tra xuống bàn, nó không dám ngẩng mặt lên. Không khí thinh lặng của cả lớp được phá tan bởi tiếng vỗ tay giòn rã của cô và các bạn. Nó vui lắm, mặt nó đỏ ửng lên. Bỗng nhiên, có một bạn đứng bật dậy, nói to:
- Thưa cô! Bạn Quyên nói dối. Bạn ấy không có mẹ, mẹ bạn ấy chết rồi.
*****
Chuyện đã qua gần 20 năm nay rồi, mà mỗi lần nhớ lại lúc ấy, nó vẫn không kìm được nước mắt. Nó nằm nghiêng người, vòng tay qua ôm eo chị Mai, rúc mặt vào ngực chị. Nó khóc. Chị mai vòng tay qua xoa xoa lưng nó. Chị không nói gì, để mặc cho nó khóc. Một lúc sau, nó lau nước mắt, với giọng trầm trầm do nghẹt mũi, nó nói:
- Chị ơi! Em thấy em là người hạnh phúc nhất trần gian này. Em không chỉ có mẹ, mà em còn có tới ba người mẹ yêu thương em, lo lắng và hy sinh cho em.
Chị Mai mỉm cười, dí tay vào trán nó nói:
- Đồ ngốc! Có hai thôi. Lấy đâu ra mà ba người mẹ.
- Không. Em có ba người mẹ ấy _ Nó nũng nịu nói_ Một người mẹ sinh ra em. Hai là Mẹ Maria, Mẹ hằng thương yêu, che chở, nâng đỡ em.
Nó dừng lại, quay sang nhìn cị. Chị Mai vẫn im lặng, lắng nghe nó;
- Thứ ba là chị. Chị chính là người mẹ thứ ba của em. Từ khi mẹ mất, rồi đến bà Sáu mất, chị là người thương yêu em nhất. Chị chăm sóc em, dạy dỗ em, chị nuôi em và hy sinh cho em.
Nước mắt nó lại trào ra, giọng nó nghẹn ngào:
- Em thương chị lắm. Em bất hiếu quá. Em lấy chồng thì không biết ai sẽ chăm sóc chị, trò chuyện với chị…. _ giọng nó nghẹn lại _ Em không lấy chồng nữa đâu.
Chị Mai vòng tay qua ôm nó:
- Ngốc ạ! Từ trước đến giờ, chị có cần em chăm sóc đâu. Em đi thì chị đỡ mệt. Có người lo cho em, chị đỡ phải lo. Từ giờ chị chỉ cần lo cho mình chị nữa thôi. _ giọng chị lạc đi_ Em đi sớm ngày nào, chị mừng ngày ấy.
*****
Thấy nó mặc váy cô dâu, chị đặt hai tay lên đôi má trắng hồng của nó nói:
- Em của chị như thiên thần, rất xinh, xinh nhất trần đời.
Nó khoác tay một người con trai, bước lên xe hoa. Chị an lòng.
Hôm ấy, người ta thấy có xe cấp cứu đến đón chị nó đi….
Sr. Vũ Quyên – HV Đức Maria – Mẹ Sự Sống