Đã xa rồi
Đã xa rồi đất nước buổi bình minh
Những cánh cò mải bay tìm chỗ đậu
Rặng cây xanh rì rào khoe cành lá
Ngát thắm nở chân trời nét tươi trong
Đã xa rồi đất nước thuở hồng hoang
Cả trăm trứng cùng chung nhau dạ mẹ
Bào huynh, bào đệ: quên tình, quên nghĩa
“Sống chết mặc bay”! riêng tôi phận thủ thường.
Đã xa rồi đất nước buổi thanh xuân
Lớp lớp người đi hiên ngang đầu cao ngẩng
Cần thêm nữa lời “thơ thần” giữ mệnh
Đâu mất rồi dũng khí “nát quả cam”?
Đã xa rồi đất nước của lòng nhân
Người hại người quên luôn nghĩa với tình
Con với cha quên luôn đạo hiếu đễ
Mẹ bỏ con không cho sống thành người
Hãy tìm về đất nước của tình thương
Người biết sống cho người, cho bạn hữu
Lòng rộng mở với người không biên giới
Trải yêu thương bởi chung tiếng “đồng bào”.
Nguyễn Gia Lương