Thời gian yêu thương

THỜI GIAN YÊU THƯƠNG

“Hãy yên trí, chính Thầy đây, đừng sợ”. (X Mc 6, 45-52)

Hôm nay là ngày tôi hết hạn cách li tại gia đình. 21 ngày qua thực sự đã mang đến cho tôi thật nhiều cảm xúc đặc biệt. Mặc dù, đây là đợt bùng phát dịch covid thứ 3 tại Việt Nam song điều đặc biệt với tôi là lần này tôi bị cách li theo dõi y tế tại nhà do trước đó – ngày 17 tháng 1 năm 2021-  tôi có tham gia một chuyến đi tham quan trải nghiệm cùng đoàn học sinh giỏi của trường tại thành phố Chí Linh tỉnh Hải Dương và khi dịch bùng phát, Chí Linh trở thành ổ dịch lớn nhất của cả nước nên tất cả những người đã đi qua vùng dịch từ ngày 15 tháng 1 năm 2021 đều phải cách li y tế theo dõi sức khỏe tại nhà để tránh lây lan dịch bệnh ra cộng đồng. Và rồi, tôi của hiện tại dành cả thanh xuân để cách li, covid dành cả thanh xuân để biến thể…

Nhưng chính đợt dịch này, những ngày phải cách li tại gia đình đã đem đến cho tôi những suy nghĩ mới: “Hãy sống chậm lại! Dành thời gian nhiều cho gia đình, cho những người yêu thương, tập trung vào việc tự học, đó sẽ là phương tiện hiệu quả nhất để giới trẻ đóng góp cho Giáo hội và xã hội, và đặc biệt là để cảm nghiệm về sự quan tâm của mọi người và sự quan phòng của Chúa”.

Ngay sau khi nhận quyết định cách ly tại nhà tôi đã đăng lên story trên facebook cá nhân của mình dòng trạng thái: “2021 con không biết trước tương lai nhưng con biết Đấng nắm giữ tương lai của mình” và cầu nguyện mong rằng gia đình tôi, mọi người được bình an và cơn đại dịch nhanh chóng kết thúc để không ai phải lo sợ, phải chết vì dịch bệnh. Đó là khoảnh khắc đầu tiên khi tôi đón nhận tin không mấy “vui vẻ” vào một buổi tối giáp tết nguyên đán.

Những ngày tiếp theo quả thực là khó khăn khi mọi người trong gia đình đều phải ở nhà không dám ra ngoài vì tôi chưa có kết quả xét nghiệm. Chị em tôi đều nghỉ học và bố mẹ tôi cũng ở nhà, chính vì vậy mà mọi sinh hoạt trong gia đình bị đảo lộn và gặp rất nhiều khó khăn ,bất tiện, việc mua bán những nhu yếu phẩm hàng ngày đều phải nhờ người thân ở những nhà xung quanh giúp đỡ đưa qua cổng hoặc hàng rào, Sáng nào cũng có người đi qua gọi cổng: “Anh ơi ra lấy rau này!”; “Bác để thịt ở đây con nhé!”; “Các thứ của chị hôm nay hết 250 nghìn nhé!”…Và trong những ngày cách li tại nhà tôi vẫn thường xuyên nhận được tình cảm, sự quan tâm của bạn bè, người thân qua những tin nhắn hay những cuộc điện thoại hỏi thăm về tình hình sức khỏe, về tình trạng cách li… Đó cũng chính là lúc tôi cảm nhận được tình cảm của những người thân yêu dành cho mình, để biết rằng bản thân không đơn độc mà luôn có sự quan tâm, đùm bọc, sẻ chia. Thật cảm động biết bao, quả thật tình người có thể giúp ta vượt qua những điều tưởng chừng nhưng đáng sợ nhất. Vào các buổi tối trước khi đi ngủ, tôi thường hay nghe mẹ nói câu: “Tạ ơn Chúa đã cho con được một ngày bình an. Hôm nào cũng vậy, tôi đều dành thời gian cầu nguyện xin Thiên Chúa và Đức Mẹ ban bình an cho gia đình, cho những người thân yêu và cầu cho đại dịch mau kết thúc. Tôi có lo sợ không? Có chứ! Nhất là khi đại dịch covid-19 lần này đã biến thể ngày càng nguy hiểm và tốc độ lây lan nhanh, mạnh hơn trước rất nhiều. Hơn thế tôi lại vừa đi qua vùng dịch nên tôi không thể không lo lắng mình có thể không may bị mắc dịch. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ban đầu khi mới nghe tin mình phải cách li mà thôi. Sau đó, bằng niềm tin và sự phó thác tôi đã lấy lại cân bằng cho cuộc sống của mình. Tôi tin tưởng rằng Thiên Chúa luôn là người thầy thuốc tài ba chữa lành mọi vết thương cả thể xác lẫn tâm hồn cho con người.

 Những ngày tôi phải cách li tại nhà là những ngáy giáp tết, mùa xuân như đã chạm vào ngưỡng cửa mỗi gia đình Việt Nam. Chính vì vậy, tôi dành khoảng thời gian đầu để dọn dẹp nhà cửa. Thực sự chưa bao giờ tôi lại dọn nhà tết sớm như năm nay, bởi thường thì vào thời gian này những năm trước tôi vẫn còn đang phải đi học ở trường. Sau khi nhà cửa đã được thu dọn sạch sẽ, tôi chuyển sang công việc quan trọng nhất của mình là học tập. ngoài chương trình học trực tuyến của nhà trường trên nền tảng internet, tôi còn dành thêm thời gian tự học, có lẽ thói quen ấy một phần xuất phát từ truyền thống gia đình, một phần do tôi nhận thức được sự học là chuyện hệ trọng nhất lúc này nên trong những ngày cách li tại gia tôi thường lên mạng tự học, đọc sách và làm bài tập. Lúc rảnh rỗi tôi thường chơi đàn, đánh những bài hát Thánh ca mà tôi yêu thích. Thánh Augustino có câu nói nổi tiếng: “Hát là cầu nguyện hai lần” và tôi vừa đàn vừa hát bài Phó thác để mong muốn Chúa sẽ quan tâm và yêu thương mình: “Chúa ơi hồn con xin phó thác trong tay Chúa luôn, những khi vui mừng hoặc những lúc con đau buồn, mỗi khi đời con gặp những nỗi lo âu khó khăn và mỗi khi tim con ngập tràn hạnh phúc xin dâng Ngài”.Thời gian đặc biệt ấy nhắc nhở tôi về một phút vô tâm trong tâm hồn của mình khi có những ngày học ca ba ở trường về chỉ kịp chào bố mẹ. Chính nhờ những ngày cách li này mà tôi thấy gia đình được gắn kết hơn trong mâm cơm đầy đủ các thành viên, mọi người có thời gian chia sẻ, tâm sự với nhau nhiều hơn. Phải chăng nhịp sống hối hả của xã hội đã khiến con người ta luôn bận bịu mà nhiều lúc quên đi giá trị cốt lõi là gia đình? Tôi thấy mình cần dành nhiều thời gian hơn cho gia đình những người thân yêu.

Một vài ngày sau khi nhận lệnh cách li, tôi đến trạm y tế xã để lấy mẫu xét nghiệm. Và khi nhận kết quả xét nghiệm, tôi như vỡ òa trong hạnh phúc, thở phào nhẹ nhõm: Tạ ơn Chúa, ÂM TÍNH rồi!.

Tôi từng có suy nghĩ nếu bạn lỡ đi vào một ngõ cụt chớ hoang mang lo lắng, hãy quay lại, đó sẽ là một khởi đầu mới. Có lẽ chính lần cách li này đã cho tôi thêm nhiều góc nhìn mới, hiểu hơn về cách phương diện trong cuộc sống, thời gian thực sự quan trọng và tình người còn quan trọng hơn và đặc biệt là con người ta không thể làm được gì nếu không có sợi dây xúc cảm vơi Đấng tối cao. Là một người trẻ tràn đầy năng lượng, ấp ủ bao ước mơ dự định khát vọng cho tương lai tôi cần có suy nghĩ tích cực, sống chậm lại và dành thời gian cho những người thân yêu, luôn có ý thức tích lũy, trau dồi tri thức và nhất là không quên việc cầu nguyện.

 Mong sao cơn đại dịch covid-19 mau chấm dứt để cuộc sống trở lại bình thường, không còn phải nghe tin xấu về ca nhiễm mới vào buổi sớm khi thức dậy. Bạn và tôi hãy cùng cầu nguyện và tôi tin rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi!

Chúa nhật tuần V mùa Thường niên năm B

(ngày 07 tháng 02 năm 2021)

Anna Nguyễn Ngân Hà Chi.