Cha Vinh sơn Nguyễn Hải Du: Người tông đồ dấn thân (1952 -2022)

ĐÔI DÒNG HỒI ỨC VỀ CHA VINH SƠN NGUYỄN HẢI DU: “NGƯỜI TÔNG ĐỒ DẤN THÂN”

(1952 – 2022)

Cha Vinhsơn Nguyễn Hải Du: “người tông đồ dấn thân”. Cùng là người trong làng với Cha, tôi có cơ may được biết đến Cha từ những năm 1990. Ngoài nghĩa là người cùng làng, tôi còn được biết Cha là một người tông đồ hoạt động trong thầm lặng kín đáo để bảo vệ và xây dựng Giáo Hội nơi giáo xứ Đồng Chương một thời.
Giai đoạn nửa sau của thế kỷ XX, giáo xứ Đồng Chương là địa bàn rộng lớn xa xôi cách trở của giáo phận Bắc Ninh, có những nơi cao-xa người ta hay nói rằng “ăn nước Sông Gâm chẳng câm cũng điếc… bốn bề núi cao, thác ghềnh ào ào” vv… Một giáo xứ không chỉ khó khăn về địa lý cách trở, nhưng còn khó khăn do cấm cách bởi những kì thị tôn giáo từ phía xã hội mang lại. Thời đó tuy là một giáo xứ nhưng không có cha xứ hay bất cứ dòng tu nào, tình trạng sinh hoạt đạo của tín hữu giống như lời hát Cha Vinh sơn từng viết:“chúng con như nai con lạc mẹ, như chồn lạc núi, như hươu lạc bầy. ” vv…
Về Cha Vinh sơn Du, khoảng thời gian sau những năm 1990 trở đi, ở giáo xứ Đồng Chương ít ai biết Cha đã là người “đi tu dâng mình cho Chúa”, lúc bấy giờ mọi người thường gọi là “chú Du”. “Chú Du” thì nhiều người biết, nhưng “chú Du” âm thầm làm tông đồ thì lại ít ai biết, có lẽ phần thì do bởi thời buổi xã hội khó khăn, phần thì do có những việc phải giữ kín… Tôi cũng chỉ biết được chú là một người tu hành sau thời gian dài tiếp xúc, sau nhiều lần chú dẫn tôi đi giúp việc tông đồ cho chú. Nơi chú, hình ảnh người tông đồ chỉ luôn suy tính để sao Tin Mừng được loan báo và có người đón nhận. Mà thấy chú không hề lo cho tương lai của mình rồi sẽ ra sao. Hình ảnh người tông đồ đó đã đánh động và thúc giục cho ơn gọi tu trì của tôi rất nhiều. Có lần chú tâm sự: “theo Chúa chẳng có hứa hẹn gì cho bản thân, mình chấp nhận! tương lại thuộc Chúa thôi.”Ở thời điểm nói trên, “chú Du” đã nhận sứ vụ tông đồ từ Bề Trên giáo phận và trở về thực thi nơi giáo xứ Đồng Chương cách khôn ngoan cùng dấn thân. “Ta cùng lên đường đem tình thương đến mọi miền, dù là đường chông gai khó khăn, lên đường bất kỳ khi nào Chúa muốn…” (Trích lời bài hát cha Vic.Hải Du sáng tác 04-10-1992). Lúc đó, khi nói về tương lai đời tu chú chia sẻ: “đi tu theo Chúa chẳng có hứa hẹn gì, tương lai mịt mù, có khi còn chịu bắt bớ, bị hiểu nhầm, có khi chịu cười chê nữa.” Lúc đó là một môn sinh non nớt theo chú, tôi có cơ may được chú mời gọi tham gia việc tông đồ trong giáo xứ với chú, nên tôi được chứng kiến chú sống, chứng kiến việc tông đồ chú làm. Khi Đức cha cố Giuse Maria còn sống, có lần ngài nói với anh em dân tu chúng tôi: “các cậu thấy cậu Du đấy, cậu ấy hy sinh “vật lộn” nơi giáo xứ Đồng Chương đến thế nào? Ngày ngày cậu ấy lóc cóc với cái xe đạp, đạp đến đạp lui tới các họ đạo xa xôi để làm tông đồ, đúng là một tông đồ dấn thân…” Và tôi thấy rằng chú làm việc tông đồ rất tâm huyết, sống tốt lành và phó thác nữa, kiểu như “con chồn có hang chim trời có tổ, nhưng Con Người không chỗ tựa đầu” vậy.
Giai đoạn từ năm 1994-1998 tôi từng được đi làm việc tông đồ với “chú Du” nhiều lần nơi họ đạo xa xôi của giáo xứ. Nhớ lại hình ảnh “chú Du” đi xe đạp đến các họ đạo trên vùng cao của giáo xứ Đồng Chương để làm việc thật ấn tượng, có khi chú đạp xe hàng trăm kilômét với bụng sôi ào ào vì bữa đói bữa no, khi thì xe đạp chở người; nhưng rồi có khi người lại vác xe trên vai mà đi (xe bị hỏng) Vậy mà “chú Du” luôn cố gắng để đi lo việc dạy giáo lý, lo việc dạy hát hay dạy đọc kinh hoặc dâng hoa… cho các cộng đoàn tín hữu (nhiều nơi chưa có nhà thờ). Hoăc chú đến gặp gỡ giúp đỡ về “sự đạo” cho những nhóm anh chị em trên vùng ngược của giáo xứ (khi thì ở Na Hang khi thì ở Bạch Xa hay Đồn Bầu…) với những chặng đường gian nan đầy bi ai. Hành trình tông đồ bằng xe đạp của “chú Du” thì dài vô kể. Chú thường “nhong nhong” trên chiếc xe đạp “hịn” đến nỗi người ta thấy “cái gì cũng kêu, chỉ trừ cái chuông là không kêu thôi”. Vậy mà không dừng lại ở đó, “chú Du” đi dạy giáo lý, lo mở lớp và đào tạo giáo lý viên cho giáo xứ. Được phép Bề trên giáo phận chú lập nhóm truyền giáo, đào tại người để có nhân sự đi giúp các nơi vùng cao thuộc giáo xứ Đồng Chương xưa (nay là vùng các giáo xứ: Yên Thịnh, Tân Bình, Bạch Xa, Vĩnh Ngọc, Lực Tiến, Na Hang…), nhờ đó mà đời sống đạo của giáo xứ được “sống lại” và phần nào tràn trề niềm vui. “Vui với người vui”, nhiều khi niềm vui nơi “chú Du” cũng hòa với niềm vui của cộng đoàn tràn ra điệu múa lời ca nơi các em nhỏ và mọi người. Chẳng hạn, khi đón Đức cha giáo phận lên kinh lý, chú sáng tác cho các em để múa hát-văn nghệ mừng đóng Đức cha: “mây ơi, mây ngừng bay, gió ơi thôi lay cành cây, chim ơi đừng bay nhé, cùng chúng em về vui ngày hội… mừng Đức Cha về với núi rừng… vui lên cùng vui lên cho thỏa tháng ngày mong chờ…” . Biết bao lời ca ý nhạc mang tâm sự niềm vui đức tin tương tự nữa!
Qua hơn 10 năm trong sứ vụ linh mục nữa, nay Cha Vinh sơn đã đi hết chặng đường của kiếp người, đi hết chặng đường sứ vụ của một người tông đồ, đồng thời cũng là chặng đường linh mục của Chúa. Giờ đây Cha có thể bắt chước Thánh Phao lô mà tuyên tín rằng: “đã đến giờ tôi phải ra đi. Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững niềm tin. Giờ đây tôi chỉ còn đợi vòng hoa dành cho người công chính; Chúa là vị Thẩm Phán chí công sẽ trao phần thưởng đó cho tôi trong Ngày ấy, và không phải chỉ cho tôi, nhưng còn cho tất cả những ai hết tình mong đợi Người xuất hiện.” (x 2Tm 4, 6-8).
JB. Lâm Văn Trung
09-06-2022.