Chúa Nhật tuần V Mùa Chay năm A

Bài đọc 1    Ed 37, 12-14

Ta sẽ đặt Thần Khí của Ta vào trong các ngươi, và các ngươi sẽ được hồi sinh.

Trích sách ngôn sứ Ê-dê-ki-en.

12 Đức Chúa là Thiên Chúa phán như sau: “Hỡi dân Ta, này chính Ta mở huyệt cho các ngươi, Ta sẽ đưa các ngươi lên khỏi huyệt và đem các ngươi về đất Ít-ra-en. 13 Các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là Đức Chúa, khi Ta mở huyệt cho các ngươi và đưa các ngươi lên khỏi huyệt, hỡi dân Ta. 14 Ta sẽ đặt thần khí của Ta vào trong các ngươi và các ngươi sẽ được hồi sinh. Ta sẽ cho các ngươi định cư trên đất của các ngươi. Bấy giờ, các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là Đức Chúa, Ta đã phán là Ta làm”. Đó là sấm ngôn của Đức Chúa.

 

Ðáp ca        Tv 129, 1-2.3-4.5-6ab.6c-8

Đ. Chúa luôn từ ái một niềm, ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa.

Từ vực thẳm, con kêu lên Ngài, lạy Chúa, muôn lạy Chúa, xin Ngài nghe tiếng con. Dám xin Ngài lắng tai để ý, nghe lời con tha thiết nguyện cầu.

Đ. Chúa luôn từ ái một niềm, ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa.

Ôi lạy Chúa, nếu như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững được chăng? Nhưng Chúa vẫn rộng lòng tha thứ, để chúng con biết kính sợ Ngài.

Đ. Chúa luôn từ ái một niềm, ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa.

Mong đợi Chúa, tôi hết lòng mong đợi, cậy trông ở lời Người. Hồn tôi trông chờ Chúa, hơn lính canh mong đợi hừng đông.

Đ. Chúa luôn từ ái một niềm, ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa.

Hơn lính canh mong đợi hừng đông, trông cậy Chúa đi, Ít-ra- en hỡi, bởi Chúa luôn từ ái một niềm, ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa. Chính Người sẽ cứu chuộc Ít-ra-en cho thoát khỏi tội khiên muôn vàn.

Đ. Chúa luôn từ ái một niềm, ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa.

Bài đọc 2    Rm 8, 8-11

Thần Khí của Đấng đã làm cho Đức Giê-su sóng lại từ cõi chết, ngự trong anh em.

Trích thư của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.

8 Thưa anh em, những ai bị tính xác thịt chi phối thì không thể vừa lòng Thiên Chúa. 9 Nhưng anh em không bị tính xác thịt chi phối, mà được Thần Khí chi phối, bởi vì Thần Khí của Thiên Chúa ngự trong anh em. Ai không có Thần Khí của Đức Ki-tô, thì không thuộc về Đức Ki-tô. 10 Nhưng nếu Đức Ki-tô  ở trong anh em, thì  dầu thân xác anh em có phải chết vì tội đã phạm, Thần Khí cũng  ban cho anh em được sống, vì anh em đã được trở nên công chính.

11 Lại nữa, nếu Thần Khí ngự trong anh em, Thần Khí của Đấng đã làm cho Đức Giê-su sống lại từ cõi chết, thì Đấng đã làm cho Đức Giê-su sống lại từ cõi chết, cũng sẽ dùng Thần Khí của Người đang ngự trong anh em, mà làm cho thân xác của anh em được sự sống mới.

Tung hô Tin Mừng        Ga 11, 25a-26

Chúa nói: Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống; ai tin vào Thầy, sẽ không phải chết bao giờ.

 

Tin Mừng   Ga 11, 1-45

Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

1 Hồi đó, có một người bị đau nặng, tên là La-da-rô, quê ở Bê- ta-ni-a, làng của hai chị em cô Mác-ta và Ma-ri-a. 2 Cô Ma-ri-a là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau  chân Người. Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô. 3 Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, người Thầy thương  mến đang bị đau nặng.” 4 Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của  Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.”

Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma- ri-a và anh La-da-rô.

Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. 7 Rồi sau đó, Người nói  với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê!” 8 Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?” 9 Đức Giê-su trả lời: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng mặt trời. 10 Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không  có ánh sáng nơi mình!”

11 Nói những lời này xong, Người bảo họ: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.” 12 Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.” 13 Đức Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường. 14 Bấy giờ Người mới nói rõ: “La-da-rô đã chết. 15 Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy.” 16 Ông Tô-ma, gọi là Đi-đy-mô, nói với các bạn đồng môn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy!”

17 Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi. 18 Bê-ta-ni-a cách Giê-ru-sa-lem không đầy ba cây số. 19 Nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô mới qua đời. 20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà. 21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em  con đã không chết. 22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.” 23 Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại!” 24 Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” 25 Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. 26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không?” 27 Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.”

28 Nói xong, cô đi gọi em là Ma-ri-a, và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!” 29 Nghe vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su. 30 Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người. 31 Những người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em.

32 Khi đến gần Đức Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.” 33 Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến. 34 Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu?” Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.” 35 Đức Giê-su liền khóc. 36 Người Do-thái mới nói: “Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy!” 37 Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư?” 38  Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. 39 Đức Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.” Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.” 40 Đức Giê-su bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?” 41 Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm  lời con. 42 Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.” 43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ!” 44 Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi.”

45 Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.

 

Hoặc bài đọc ngắn        Ga 11, 3-7.17.20-27.33b-45

Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

3 Hồi đó, hai cô Mác-ta và Ma-ri-a cho người đến nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng.” 4 Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.”

5 Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma- ri-a và anh La-da-rô. 6 Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. 7 Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu- đê!”

17 Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi.

20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà. 21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. 22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.” 23 Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại!” 24 Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” 25 Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. 26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không?” 27 Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin  Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.”

33b Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến. 34 Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu? “ Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.” 35 Đức Giê-su liền khóc. 36 Người Do-thái mới nói: “Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy!” 37 Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư?” 38 Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. 39 Đức Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.” Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.” 40 Đức Giê-su bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?” 41 Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm  lời con. 42 Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.” 43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ!” 44 Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi.”

45 Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.

 

Bài giảng của Đức Hồng y Phaolô Giuse

Trong một phòng triển lãm tại thủ đô Béc-linh, người ta thấy trưng bày một bức họa rất linh hoạt, do một họa sĩ người Đức sáng tác. Bức họa đó nhan đề là “Đám rước của thần chết”.

Mở đầu đám rước người ta thấy thần chết, toàn thân là một bộ xương, một tay cầm chiếc hái, một tay cầm cái chuông nhỏ, vừa đi vừa lắc, theo sau có cả một đoàn người rất đông. Trước hết là những trẻ em, đầu còn xanh, tuổi còn dại, tay cầm những bông hoa vừa hái được trong một cuộc dạo chơi, bỗng nghe tiếng chuông của thần chết liền bỏ cuộc chơi để chạy theo. Sau đó là những cô thiếu nữ, trùm đầu khăn lúp của ngày hôn lễ, nghe tiếng chuông, cũng liền bỏ người chồng mới cưới để gia nhập đám rước. Tiếp đến một số binh sĩ, tay cầm súng, ngực đeo quân hàm đang hăng say chiến đấu, bỗng bị tử thương liền bỏ cuộc chiến để theo thần chết. Thế rồi, người ta thấy những chàng thanh niên, những cụ tuổi tác, những người phú hộ, những kẻ bần cùng, những vị đế vương, những bậc quyền quí, những nhà bác học, những kẻ bình dân… lũ lượt đi theo đám rước. Cuối cùng có một đàn quạ đen bay lượn để hộ tống. Tiếng chuông của thần chết có một uy lực phi thường, khiến ai nghe thấy cũng phải ngừng mọi hoạt động trần gian để đi theo.

Bức họa trên đây đã làm cho nhiều người cảm xúc và suy nghĩ, suy nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, thiết thực, có liên hệ đến chính mình mà mình chưa có cách nào giải quyết. Đó là mọi người đều phải chết dù ở cấp bậc nào, dù xét đến hay không, dù chuẩn bị hay chưa chuẩn bị, dù tìm mọi cách để trốn tránh thì sớm muộn một ngày kia cũng phải chết.

Trước uy quyền của sự chết, sức lực con người thật hèn yếu, đời sống con người rất mỏng manh, khoa học của con người cũng bất lực, quyền cao chức trọng của con người không có thế giá gì. Tuy nhiên, có phải vì thế mà chúng ta chán nản tuyệt vọng ư ? Không, bởi vì cách đây gần hai ngàn năm, đang khi thần chết hành động một cách tàn bạo và vô địch như thế, thì một lần kia, trên đường đi tới thành Naim nước Do Thái, đám rước của thần chết gặp một Đấng uy quyền và mạnh thế hơn. Đó là Chúa Giêsu, Ngôi Lời Thiên Chúa làm người. Ngài đã giơ tay chặn lại và lên tiếng phán bảo: “Hỡi chàng thanh niên kia! Ta truyền cho ngươi chỗi dậy” (Lc 7, 14). Ngay tức khắc, thần chết phải buông tha người thanh niên đó. Anh đã sống lại bình phục như thường.

Thế rồi, ít lâu sau, theo bài Phúc Âm hôm nay thuật lại, Đấng uy quyền đó lại đến trước mồ ông Lazarô và lên tiếng gọi: “Hỡi Lazarô hãy ra khỏi mồ!” Lazarô đã chết được bốn ngày, xác đã chương thối, thế mà cũng phải vâng lệnh, đứng dậy đi ra khỏi mồ. Những người chứng kiến phép lạ vô cùng vĩ đại đó hết sức kinh ngạc và tự hỏi: “Ông này là ai mà thắng được thần chết một cách dễ dàng như vậy?” Đáp lại câu hỏi đó, chính Ngài tuyên bố: “Ta là sự sống, và là sự sống lại” (Ga 14,6).

Nhưng đó chỉ là những chiến thắng nhỏ và lẻ tẻ tiên báo một chiến thắng vô cùng vĩ đại hơn. Thực vậy, khi Chúa chịu chết trên Thập giá và chịu mai táng trong mồ là lúc Ngài đi vào tận sào huyệt của thần chết để đấu tranh trực diện với nó và Ngài đã chiến thắng một cách vĩnh viễn và hoàn toàn khi Ngài sống lại vinh quang. Qua sự chết và sống lại của Ngài, Chúa Giêsu đã mở ra một con đường chiến thắng sự chết. Từ đây, sự chết không còn bộ mặt đáng sợ như trước, vì Chúa đã đánh bại nó. Hơn nữa, Ngài còn biến nó thành một của lễ đền tội và thành một giấc ngủ dài đợi ngày sống lại vinh quang. Tuy nhiên, để chiến thắng sự chết, chúng ta phải làm gì?

Chúng ta phải tin vào Chúa Giêsu như lời Chúa bảo bà Mát-ta trong bài Phúc Âm hôm nay: “Ai tin Ta, dù có chết cũng sẽ được sống. Ai sống mà tin Ta sẽ không bao giờ chết”. Lần khác, Chúa cũng nói với người Do Thái rằng: “Ai tin Ta sẽ được sống đời đời và Ta sẽ cho nó sống lại ngày sau hết” (Ga 6,40). Như vậy, đức tin là điều kiện cần thiết để chiến thắng sự chết và được sống đời đời. Đức tin nói đây không phải là đức tin suông trong đầu óc như tin có thành Ba-lê, tin có vua Lê lợi, tin hai với hai là bốn. Nhưng là đức tin hành động, đức tin phó thác như ông Phêrô lao mình xuống biển để đến với Chúa Giêsu, như các Thánh Tử Đạo sẵn sàng chịu tù ngục, tra tấn và chịu chết vì Chúa.

Cụ thể đối với ta, đức tin đó phải làm cho ta ở bình tĩnh và trông cậy vững vàng trước cái chết của những người thân yêu ruột thịt, vì chắc chắn một ngày kia, ta sẽ được gặp lại trong cõi trường sinh. Thánh Phaolô dạy ta như sau: “Chúng tôi không muốn anh em không biết gì về số phận những người đã yên nghỉ, ngõ hầu anh em không buồn phiền như những kẻ khác là những người không có hy vọng. Bởi vì, nếu chúng ta tin thật Đức Giêsu đã chịu chết và sống lại, thì những ai an nghỉ trong Đức Giêsu cũng vậy” (2Cr 9,6).

Đức tin đó cũng đòi hỏi chúng ta phải biến cuộc đời trần gian thành mùa gieo trồng để mai sau thu hoạch. Thánh Phaolô nói: “Ai gieo ít sẽ gặt ít. Ai gieo nhiều sẽ gặt nhiều. Đấng đã cung cấp hạt giống cho kẻ gieo và bánh nuôi họ thì Người cũng cung cấp và làm cho dư dật hạt giống anh em gieo và làm sinh sôi nảy nở hoa quả công phúc cho anh em” (2Cr 9,6-10).

Vì thế, chúng ta phải tranh thủ mọi ngày ta sống, mọi cơ hội ta gặp, thuận tiện hay không thuận tiện, để gieo thật nhiều việc lành phúc đức, gieo không biết mệt mỏi, không ngại khó khăn. Sau này, ngày tận thế, mọi kinh nguyện ta đọc, mọi thánh lễ ta dự, mọi nhiệm tích ta lĩnh thụ, mọi đau khổ ta chịu, mọi việc lành phúc đức ta làm, cứ tưởng nó đã đi qua với thời gian và bị chôn vùi vào dĩ vãng, nhưng khi đó, ta sẽ ngạc nhiên thấy nó sống lại tất cả và được biến đổi một cách huy hoàng rực rỡ cùng với thân xác ta trong vinh quang sáng ngời. Khi ấy, chúng ta sẽ hiểu rõ lời Chúa phán: “Ta là sự sống lại và là sự sống”. “Ai sống và tin vào Ta sẽ không phải chết đời đời”.

Ta sẽ đồng thanh dâng lời cảm tạ Chúa và kêu lên rằng: “Hỡi thần chết ơi! Chiến thắng của ngươi đâu rồi! Nọc độc của ngươi đâu rồi! Cảm tạ Thiên Chúa đã ban chiến thắng cho chúng ta nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (1Cr 15,56).

 

CHÚA BAN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI (Lm Đaminh Nguyễn Xuân Trường)

Câu chuyện Chúa Giêsu làm cho Ladarô sống lại từ cõi chết cho thấy: Chúa là sự sống lại và là sự sống đời đời. Loài người muốn sống thì hãy tin vào Chúa.

  1. Sống.Sự sống vô cùng quý giá nên người ta bảo: Mạng sống hơn đống vàng. Ai cũng khao khát sống, sống lâu, sống khỏe. Người ta tìm mọi cách ăn uống, tập luyện, thuốc men để sống. Và Chúa Giêsu đã đến đem thần dược trường sinh bất tử khi Ngài công bố: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy sẽ không bao giờ phải chết.” Thần dược đức tin.
  2. Chết.Con người khao khát sống, thế nhưng ai cũng phải chết, không ai thoát được. Kể cả những người tin Chúa vẫn chết, thậm chí ngay cả chính Chúa Giêsu cũng đã chết. Vậy hiểu chuyện sống chết thế nào? Không chỉ sống chết thân xác, mà còn có sống chết tinh thần. Thế nên mới có những người còn sống mà như đã chết, bởi vì: Chết không phải đợi đến khi tắt thở, mà chết là ngay khi người ta vẫn còn thở nhưng tim đã ngừng tin yêu. Chết trong tội lỗi.
  3. Sống lại.Chúa đã làm cho Ladarô sống lại. Chúa cũng đã sống lại từ cõi chết. Nhờ vậy, cái chết thân xác không phải là cánh cửa khép lại kết thúc đời người, mà lại là cánh cửa mở ra dẫn con người vào sự sống đời đời. Phận người không bị giới hạn vài chục năm sống nơi trần thế, mà trở thành vô biên trong sự sống vĩnh cửu. Điều cốt lõi là phải tin vào Chúa Giêsu – Đấng là sự sống lại và là sự sống.

Có lời kinh Mân Côi quen thuộc: “Ðức Chúa Giêsu sống lại. Ta hãy xin cho được sống lại thật về phần linh hồn.” Xin Chúa ban Thần Khí sự sống giúp chúng ta ra khỏi những nấm mồ của ích kỷ, lười biếng, thụ động, nguội lạnh… Xin Chúa tháo cởi các khăn vải là những đam mê tội lỗi đang quấn buộc cuộc đời chúng ta. Amen.

 

Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)

Suy niệm: Ðức Giêsu đến Bêtania để cho Lazarô chết bốn ngày sống lại. Ngài tuyên bố với Mácta rằng: “Ta là sự sống lại và là sự sống, ai tin Ta dầu có chết cũng sẽ được sống. “Ðức Giêsu là sự sống. Trong Ngài chúng ta mới được hạnh phúc, được trường sinh vĩnh cửu.

Muốn được sống đời đời với Ðức Giêsu, ngay từ đời này ta phải sống bằng sự sống của Ngài: Tức là sống trong ơn thánh, lãnh nhận các bí tích, thực thi bác ái, hy sinh và chuyên cần cầu nguyện.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu là sự sống và là sự phục sinh của chúng con. Xin Chúa dạy chúng con biết tìm kiếm cho mình sự sống vĩnh cửu ngay từ đời này. Theo gương Chúa, chúng con dám từ bỏ con người ích kỷ và tận tâm tìm kiếm Chúa bằng đời sống cầu nguyện, hy sinh, và bác ái. Amen.

Ghi nhớ: “Ta là sự sống lại và là sự sống”.