Thứ Bảy tuần II Thường Niên
BÀI ĐỌC I: Dt 9, 2-3, 11-14
“Nhờ chính máu Mình mà Người vào Cung Thánh chỉ một lần”.
Trích thư gửi tín hữu Do-thái.
Anh em thân mến, nhà tạm được cất lên trong gian thứ nhất, có đặt chân nến, bàn, và bánh tiến. Gian này gọi là Cung Thánh. Sau tấm màn thứ hai thì đến gian gọi là Cực Thánh.
Còn Chúa Kitô xuất hiện như vị Thượng tế của mọi tốt lành tương lai. Người đi qua nhà tạm rộng rãi và hoàn hảo hơn, không phải do tay người phàm xây dựng, nghĩa là không thuộc về trần gian này, cũng không nhờ máu dê bò, nhưng nhờ chính máu của Người mà vào Cung Thánh chỉ một lần và đem lại ơn cứu độ muôn đời. Vì nếu máu dê bò và tro bò cái mà người ta rảy trên kẻ ô uế, còn thánh hoá được thân xác nên trong sạch, huống chi máu của Đức Kitô, Đấng đã nhờ Thánh Thần mà hiến tế chính mình làm của lễ trong sạch dâng lên Thiên Chúa; máu đó sẽ càng tẩy sạch lương tâm chúng ta khỏi những việc sinh sự chết, khiến chúng ta có thể phụng sự Thiên Chúa hằng sống.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 46, 2-3. 6-7. 8-9
Đáp: Thiên Chúa ngự lên giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự lên trong tiếng kèn vang (c. 6).
Xướng:
1) Hết thảy chư dân hãy vỗ tay, hãy reo mừng Thiên Chúa tiếng reo vui! Vì Chúa là Đấng Tối Cao, Khả uý, Người là Đại Đế trên khắp trần gian. – Đáp.
2) Thiên Chúa ngự lên giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự lên trong tiếng kèn vang. Hãy ca mừng, ca mừng Thiên Chúa, hãy ca mừng, ca mừng Vua của chúng ta! – Đáp.
3) Vì Thiên Chúa là vua khắp cõi trần gian, hãy xướng ca vịnh mừng Người, Thiên Chúa thống trị trên các nước, Thiên Chúa ngự trên ngai thánh của Người. – Đáp.
Tin mừng: Mc 3,20-21
20 Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được.
21 Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.
Suy niệm (TGM Giuse Nguyễn Năng)
Sứ điệp: Chúa Giêsu đã hy sinh sức lực, hy sinh thời giờ để phục vụ mọi người. Điều Chúa làm thật là cao cả tốt đẹp, nhưng những người thân họ hàng lại không chấp nhận. Phải có con mắt đức tin và sống trong tình yêu mới có thể hiểu được công việc của Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Ngôi Lời Thiên Chúa, là tình yêu Thiên Chúa nhập thể, Chúa đã đến bày tỏ tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa. Tình yêu ấy không phải là lý thuyết, nhưng là tình yêu cụ thể và có thật, được biểu lộ qua những hoạt động của Chúa nhằm cứu độ chúng con. Nhưng với cái nhìn hẹp hòi, với cõi lòng ích kỷ, nhiều kẻ không bắt gặp được con tim quảng đại của Chúa. Đồng thời, họ cũng không cộng tác với Chúa, và cũng không tin vào Chúa.
Lạy Ngôi Lời Thiên Chúa, hằng ngày con được đón nhận Lời Hằng Sống khi cùng cộng đoàn dâng Thánh lễ, khi đọc và suy niệm Tin Mừng. Nhưng Lời Chúa còn quá xa lạ đối với con. Và thậm chí, cuộc sống con còn đối nghịch với Lời Chúa nữa. Chúa đến với con trong bí tích Thánh Thể nhưng con chẳng nhận ra Chúa. Chúa là Thiên Chúa cao cả vô biên. Nhưng để con khỏi chết vì thấy sự rực rỡ huy hoàng vô cùng của Chúa, nên Chúa đến với con trong thân phận con người đơn sơ, nhỏ bé, nghèo hèn, bình thường, thầm lặng. Thế mà con lại vì đó mà coi thường Chúa.
Xin Chúa mở mắt cho con nhìn thấy các công trình Chúa thực hiện. Xin mở rộng tâm trí con để con đón nhận những điều kỳ diệu Chúa đã làm vì thương con. Xin ban tình yêu cho con, để trong tình yêu, con nhận ra tình yêu Chúa. Amen.
Ghi nhớ: “Những thân nhân của Người nói: Người đã mất trí”.
MẤT TRÍ – TGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
Dt 9,2-3.11-14; 2S 1,1-4.12.19.23-27; Mc 3,20-21
Người bình thường lo cho bản thân. Những nhu cầu tối thiểu trong đời sống hằng ngày: ăn uống, ngủ nghỉ. Nhưng “Chúa Giê-su cùng với các môn đệ trở về nhà, và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được”. Người đời và nhất là thân nhân, những kẻ thương mến Người “liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí”. Người đã rất quyết liệt. Nên không để bị bắt trở về. Từ đây Người giã từ gia đình trần thế. Để hiến thân cho gia đình Nước Trời. Để thi hành thánh ý của Cha. Để toàn tâm toàn ý cho tha nhân. Cho gia đình mới của Người.
Anh hùng là những người quên bản thân, quên lợi ích riêng tư, vì quyền lợi chung của đất nước, của dân tộc. Sa-un và Gio-na-than là những bậc anh hùng. Vì đất nước, dân tộc mà tử nạn. Nên Đa-vít và toàn dân khóc thương các ngài. Các ngài quên mình vì dân tộc: “Thiếu nữ Ít-ra-en hỡi, hãy khóc Sa-un, người đã mặc cho các cô vải điều lộng lẫy, đính trên áo các cô đồ trang sức bằng vàng”(năm chẵn).
Chúa Ki-tô đáng ca tụng gấp bội. Vì Sa-un và Gio-na-than lo cho đời sống vật chất mau qua của dân Ít-ra-en. Còn Chúa Ki-tô hiến mình vì đời sống vĩnh cửu và vì kho tàng không hư nát của mọi dân tộc trên thế giới.
Sa-un và Gio-na-than bất đắc dĩ chịu chết. Còn Chúa Ki-tô tự hiến thân mình để đền tội muôn dân.
Chúa Ki-tô là Thượng Tế trổi vượt. Các thượng tế dâng lễ vật là súc vật. Còn Chúa Ki-tô dâng chính bản thân mình. Các thượng tế phải dâng nhiều lần. Còn “Người vào chỉ một lần, và đã lãnh được ơn cứu chuộc vĩnh viễn cho chúng ta” Máu chiên bò chỉ làm cho thân xác trong sạch. “Máu của Người thanh tẩy lương tâm chúng ta khỏi những việc đưa tới sự chết”(năm lẻ).
Người không chỉ mất trí. Mà còn điên dại. Yêu ta nên tự hiến mình chịu chết. Đổ máu mình ra. Nhưng chính nhờ tình yêu điên dại của Người ta được ơn cứu độ. Được sống. Được hạnh phúc.
Thế giới hôm nay cần nhiều người mất trí để lo cho tha nhân. Cần nhiều môn đệ bước theo tình yêu điên dại của Thầy Giê-su. Thế giới mới được cứu rỗi.
Suy niệm – Lm. Phêrô Mai Viết Thắng
Tin mừng hôm nay, thánh Mác-cô thuật lại, khi Chúa và các môn đệ trở về nhà và đám đông lại tuôn đến với Chúa, thành thử Chúa và các môn đệ không có thì giờ để ăn. Nghe tin ấy, thân nhân của Chúa liền đến bắt Người vì họ cho rằng Người mất trí.
Trong khi dân chúng thì ca tụng, tung hô Chúa, vì họ nhận ra quyền năng của Thiên Chúa thì chính người nhà lại có cái nhìn lệch lạc và cho rằng Người mất trí. Vì hăng say rao giảng, vì quên mình phục vụ đến độ không có giờ để ăn thì Chúa lại bị chính người thân kết luận là mất trí, bệnh hoạn.
Nhiều khi chúng ta lo toan công việc của Chúa, của Giáo hội, cũng không thiếu những lần chúng ta bị chính người nhà đả phá: “ăn cơm nhà vác Tù Và hàng tổng”. Có khi chồng nhiệt tâm lo việc phục vụ trong Ban Hành giáo hay phụ trách các hội đoàn mà bị vợ càm ràm, than trách. Ngược lại, vợ nhiệt tình với việc nhà Chúa hay công việc của hội đoàn nhiều khi bị chồng chửi mắng.
Những lúc như thế, ta hãy nhớ rằng; chính Chúa đã bị người nhà cho là mất trí và tìm cách đến bắt Người, chỉ vì Người nhiệt tâm phục vụ cho những con người đau khổ.
Mỗi người chúng ta hãy ý thức rằng: phục vụ tha nhân là phục vụ chính Chúa. Vì con người là hình ảnh của Thiên Chúa và chính Chúa cũng đã nói: “Ta bảo thật các ngươi; mỗi lần các ngươi làm như thế (những việc bác ái) cho một trong những người bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”.
Xin Chúa cho mỗi người chúng ta hãy ý thức; đừng vì những lời khích bác, châm chọc, dèm pha của người khác mà chúng ta chán nản hoặc đánh mất tinh thần phục Chúa, phục vụ Giáo hội và phục vụ tha nhân. Vì phục vụ Chúa, phục vụ Giáo hội và nhất là phục vụ những con người đau khổ, chính là điều kiện để ta được Chúa tuyển lựa vào hưởng hạnh phúc Nước Trời mai sau. Amen.