Dang Dở Tình Buồn
Đã sinh ra trong đời, ai cũng muốn sống, chứ chẳng ai dại gì muốn chết. Trong tận đáy lòng, ai cũng có khát vọng sống khoẻ, sống lâu, sống mãi. Chính vì khát vọng sống mãi mà có người đã đến hỏi Chúa Giêsu: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?” Chúa đã bảo anh ta làm 2 việc: thứ nhất, tuân giữ các điều răn Chúa dạy: “Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ.” Thứ hai, hãy cho đi những gì anh có, rồi đến theo Chúa.
Ôi, đồng tiền liền khúc ruột, phải cho đi thì có khác nào rứt ruột ra, xót xa lắm! Thế nên, cho đi thì khó quá, căng quá! Bởi vậy, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi. Ôi, ước mộng không thành, dang dở tình buồn vì giữa tình và tiền thì anh ta đã chọn giữ tiền hơn là theo tình Chúa mời gọi. Đời buồn vì những giá trị bị đảo lộn: Lẽ ra vật chất phải là cây cầu kết nối con người với Chúa và với nhau, thì vật chất lại trở thành bức tường ngăn cách nghĩa tình, ngăn cản ước mơ. Giá trị bị đảo lộn khiến đời đảo điên đau đớn.
Lời Chúa mời gọi cho đi để được sống đời đời đã định nghĩa lại sự giàu có. Người giàu không phải là có nhiều, mà là cho đi nhiều. Có nhiều mới chỉ là giàu tiền giàu bạc, cho đi nhiều mới là giàu nghĩa giàu tình. Giàu tình nghĩa làm cho con người càng trở nên giống Chúa là tình yêu và sự sống.
Thiên Chúa là tình yêu. Mà yêu thì luôn muốn trao tặng, cho đi. Thế nên, chỉ khi cho đi mới giúp con người bước vào vương quốc tình yêu Thiên Chúa. Ở đó, lời đáp ca tuần này hóa thành hiện thực: “Lạy Chúa, xin cho đoàn con được no say tình Chúa, để ngày ngày được hớn hở vui ca.” Amen.
Lm. Dom. Nguyễn Xuân Trường