Bức thư gửi chị Yagi
Chị Yagi thân mến,
Trước tiên, em muốn gửi tới Chị lời cảm ơn chân thành. Bởi nhờ Chị mà dòng lệ cạn khô bao năm của em nay đã trở lại. Em tưởng rằng, những khó khăn gian khổ trước đây đã khiến nước mắt em cạn kiệt rồi chứ, vậy mà khi Chị đến đôi mắt em lại được tưới gội thêm một lần nữa.
Chị là ai, Chị từ đâu đến và Chị đến từ khi nào, em không biết, mà em cũng không đi tìm lời giải đáp ấy. Em chỉ biết đến Chị qua lời thông báo của bề trên trong giờ kinh chiều:
“Thưa các chị em, xin chị em hiệp ý cầu nguyện cho người dân Miền Bắc, đặc biệt là những người dân sinh sống dọc bên sông Cầu: từ Thái Nguyên về đến Bắc Giang, Bắc Ninh trong đó có các chị em nhà mình. Các chị cộng đoàn Linh Sơn từ người cho đến gà qué, bếp núc phải ở trên lầu hết. Nước lên tận cầu thang rồi và vẫn đang tiếp tục dâng lên nhanh chóng.”
Nghe thông báo xong, chân tay em bủn rủn. Em không còn tâm trí nào đọc kinh cùng cộng đoàn. Tim đau nhói, em phải lấy tay gì chặt vào lồng ngực để kìm nén cơn đau đang cuộn trào. Chốc chốc em lại ngước nhìn lên đồng hồ, ngắm nhìn những con số. Chưa khi nào em thấy giờ kinh chiều lại kéo dài như vậy Chị ạ.
Chị ơi, Chị có người thân không ạ? Chắc là có chứ Chị nhỉ, bởi năm nào em cũng thấy những Anh Chị giông giống Chị ghé thăm chúng em mà. Chị biết đấy, gia đình là một điều gì đó hết sức thiêng liêng và nó dường như là tất cả đối với em. Nghe tin quê hương đang gặp khó khăn, lúc này em mới thực sự hiểu được cảm giác ruột gan nóng như lửa đốt là như thế nào. Việc đầu tiên sau giờ kinh chiều, em đến gặp dì giáo để xin mượn điện thoại gọi về cho gia đình. Nhưng còn sự hụt hẫng, đau khổ nào hơn khi chỉ có tiếng của cô nhân viên tổng đài đáp lại em, cùng những tiếng tút tút thật dài. Không thể liên lạc với gia đình, em như bị ngộp thở, cơ thể em không còn chút sức lực nào, em muốn ngã quỵ. Thậm chí trong vài giây phút ngắn ngủi, em còn muốn dừng lại cuộc sống này. Em không biết người thân của em đã xảy ra chuyện gì, trong đầu em hiện lên toàn những hình ảnh xấu và tiêu cực. Chị đã trải qua cảm giác này bao giờ chưa ạ?
Chị Yagi à, em ít khi lướt web lắm, chỉ thỉnh thoảng vào tìm kiếm tài liệu phục vụ cho việc học thôi, vậy mà suốt buổi tối hôm ấy, máy tính của em chỉ hiện lên những thông tin về “Bão lũ miền Bắc”. Em thấy những hàng cây đổ rạp, những ngôi nhà tan tành, những người bị gió thổi bay, những vùng đất bị “xóa sổ”. Em thấy những giọt nước mắt của người dân và em cũng cảm nhận được hơi ấm nóng ấy trên má mình nữa. Có lẽ Chị cũng thấy những hình ảnh ấy chứ nhỉ?
Đang ngồi học bài nghe thấy tiếng chị bạn nghẹn ngào làm em giật nảy mình:“Các chị ơi, nhà em phải đi di tản rồi”. Quay sang nhìn chị đang gục mặt xuống bàn, vai chị rung rung lên từng nhịp. Bình thường em là đứa hay nói, hay trêu bạn bè. Nhưng chẳng hiểu sao nhìn chị lúc này, em lại không thể nói được một câu gì, cũng không thể nhấc nổi cánh tay để vỗ lên vai chị mà an ủi. Trái tim em đập mạnh lắm, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Em thương chị, thương gia đình chị. Và em lo cho người thân của em cũng đang ở vùng lũ. Chẳng còn tâm trí học bài nữa, em lại lướt web để tìm kiếm chút tin tức về gia đình. Vô tình một đoạn video hiện lên, hình ảnh người đàn ông đang chèo thuyển để cứu một con chó. Khi con chó vừa bước được chân cuối cùng lên thuyền. Tưởng rằng chó và người sẽ bình an chèo vào bờ, thì sự chông chênh lại làm cho nước tràn vào thuyền. Thuyền lật, chó và người cùng rơi xuống dòng nước. Xui thay người đàn ông lại không biết bơi, ông túm vào con chó, nhưng con chó lại quá nhỏ bé so với sức nặng của người đàn ông cùng sóng nước đang cuồn cuộn. Em không muốn thấy một kết quả xấu xảy ra, tuy vậy, em lại không thể rời mắt khỏi màn hình. Vừa xem em vừa thầm cầu nguyện cho người đàn ông ấy. Em nín thở hồi hộp chờ đợi. Và em đã hối hận, vì sau đó em bị ám ảnh bởi những hình ảnh cuối đời của một người luôn đeo bám tâm trí.
Khi nhận được bài sai vào Sài Gòn học Thần học, em chẳng thích tý nào. Em chưa bao giờ sống xa nhà, lại cũng chẳng thích vùng đất mà chỉ có hai mùa mưa – nắng nhàm chán ấy nữa. Tuy nhiên vì lời khấn Vâng phục, em vẫn đi. Một năm trôi qua bình an, khi đã quen với miền đất hai mùa này, càng quen và càng hiểu Sài Gòn, thì em càng yêu miền Bắc và muốn trở về. Chưa khi nào em không nhớ về miền Bắc quê hương với bốn mùa tươi đẹp, mỗi mùa có một màu sắc riêng. Em thích mùa Đông với màu trắng xám của sương mù. Em thích mùa xuân với màu xanh lá của mầm cây, cùng những hạt mưa phùn bay bay. Em thích mùa hè với màu đỏ rực của hoa phượng vĩ, hòa chung với tiếng ve rền vang. Và hơn hết, Em thích nhất mùa thu, bởi không khí mát mẻ, cùng sự lãng mạn nhờ những chiếc lá vàng rơi và mùi hoa sữa đặc trưng. Chị ơi, cũng là mùa Thu mà sao năm nay lại tàn khốc đến thế. Lá năm nay chẳng rơi từng chiếc, có lẽ hoa sữa cũng đang phải cùng người dân oằn mình lên níu giữ sự sống, chứ làm gì con chút sự lãng mạn nào mà tỏa hương nữa?
Mà Chị có tin vào Chúa không ạ? Em thì có. Em tin là Chúa cho phép Chị đến thăm quê hương em, và em tin Ngài có lý do nào đó, mà hiện giờ em chưa thể hiểu. Nhưng em cũng tin, Ngài sẽ không bỏ rơi con cái của Ngài trong hoàn cảnh khó khăn này đâu. Bởi nhìn từ một góc độ nào đó, nhờ Chị đến mà tình thương của con người lại có dịp được bày tỏ cho nhau. Em giờ chẳng thể làm gì giúp những người dân khốn khổ ấy được, chỉ có một việc duy nhất em có thể làm cho họ đó là cầu nguyện.
Chị Yagi ơi, đến giờ em vẫn chưa liên lạc được với bố mẹ, Chị có thấy họ không ạ? Họ vẫn bình an chứ ạ? Nếu gặp, Chị nhắn với bố mẹ giúp em là liên lạc với em sớm nhất có thể để em yên tâm nhé. Em ở đây vẫn bình an và luôn cầu nguyện cho họ.
Chị này, em hỏi nhỏ xíu: Khi nào Chị về quê của Chị ạ? Khi Chị về, Chị đừng mang theo ai về với Chị nhé. Bởi em biết Chị yêu quê hương của Chị lắm.Chị muốn mọi người đến thăm để Chị được khoe về những danh lam thắng cảnh, khoe về những chiến tích hào hùng của quê hương. Nhưng Chị có quê hương, em có và mọi người ai cũng có. Chắc hẳn Chị muốn trở về quê của Chị và mọi người cũng vậy ạ. Thế nên, nếu có ai đó đã qua đời trong “vòng tay” của Chị rồi, thì Chị cũng để người nhà họ tìm thấy thi thể họ mà an táng cho đàng hoàng Chị nhé.
Một điều cuối cùng này em muốn gửi đến Chị nữa thôi, đây cũng là mong ước của em từ bao năm nay. Nếu Chị nhận được bức thư này của em, thì xin Chị hãy đưa cho những người thân, bạn bè của Chị cùng đọc nhé, để họ hiểu được sự đau khổ của người dân chúng em. Và nếu các Anh Chị có yêu quý quê hương chúng em, muốn đến thăm thì xin hãy đến thăm với những làn gió nhè nhẹ, và những giọt nước trong xanh thôi nhé. Để mùa đông vẫn còn màu xám trắng của làn sương mù, để mùa Xuân vẫn là màu xanh của mầm cây, để mùa hè hoa phượng vẫn nở, ve vẫn cất tiếng và để mùa thu vẫn lãng mạn với những chiếc lá vàng rơi cùng mùi hương thơm dịu nhẹ của loài hoa sữa; hơn hết để Anh Chị có thể thấy được vẻ đẹp từ thiên nhiên và con người của chúng em.
Em cảm ơn Chị thật nhiều đã ghé thăm, và kiên nhẫn đọc hết những lời tâm sự của em.
Em mến chúc Chị cùng gia đình thật nhiều niềm vui và hạnh phúc!
Cóc Hoa