Suy niệm Chúa Nhật Tuần 22 Thường Niên năm A

Tin Mừng                                                               Mt 16,21-27

Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

21 Từ khi ông Phê-rô tuyên xưng Đức Giê-su là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống, thì Đức Giê-su bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết : Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy. 22 Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người : “Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy !” 23 Nhưng Đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô : “Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy ! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”

24 Rồi Đức Giê-su nói với các môn đệ : “Ai muốn đi theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. 25 Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất ; còn ai mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy. 26 Nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì ? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi mạng sống mình ?

27 “Vì Con Người sẽ ngự đến trong vinh quang của Cha Người, cùng với các thiên sứ của Người, và bấy giờ, Người sẽ thưởng phạt ai nấy xứng việc họ làm.”

ĐI ĐÚNG ĐƯỜNG CHÚA

Muốn đến đích phải chọn đi đúng đường. Có khi chẳng may bị lạc đường thì phải mất thêm công sức, thời gian đi mới tới đích. Và trong đường đời, nếu không đi đúng đường, nếu bị lầm đường lạc lối, thì ôi thôi mất cả đời người. Thế nên, Phúc Âm tuần này Chúa nhấn mạnh muốn theo Chúa thì phải đi cho đúng đường.

  1. Đúng sai. Khi Chúa nói cho các môn đệ biết con đường Ngài đi là con đường lên Giêrusalem chịu nạn chịu chết để cứu độ nhân loại, thì Phêrô với tất cả thiện ý của mình đã can ngăn Chúa chớ có dại mà làm vậy, và ra sức lôi kéo Chúa đi con đường khác. Phêrô tưởng mình đúng nhưng lại hóa sai đến độ Chúa khiển trách ông là Xatan, tính toán theo tư tưởng thế gian chứ không phải tư tưởng của Chúa. Thế gian thì tính toán chăm lo cho bản thân mình, còn Chúa lại quên mình để lo cứu độ người khác.
  2. Sống chết. Ai cũng khao khát sống. Hầu hết mọi người đều ham sống sợ chết. Tuy nhiên, Chúa Giêsu đã công bố một nghịch lý của sống chết:“Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy.” Hóa ra, sống đích thực không phải là chỉ nhằm nhằm lo cho mình sở hữu thật nhiều, có được cả thế giới, nhưng sống đích thực là bung ra khỏi vỏ bọc cái tôi bản thân, hy sinh quên mình vì người khác như Chúa Giêsu đã sống. Sống đích thực không phải là lo cho thân xác to béo, mà là lo cho tình yêu mở rộng như lời Thánh Vịnh diễn tả: “Bởi ân tình Ngài quý hơn mạng sống.”

Thánh Phaolô đã khuyên nhủ: “Anh em hãy hiến dâng thân mình làm của lễ sống động, thánh thiện và đẹp lòng Thiên Chúa.” Đấy là con đường Chúa muốn chúng ta đi, con đường của lối sống dám hy sinh quên mình, vác thập giá mình, hiến dâng đời mình như của lễ tiến dâng Thiên Chúa và cống hiến cho cuộc đời. Amen.

Lm. Đaminh Nguyễn Xuân Trường