Suy niệm Tin Mừng Chúa Nhật IV Mùa Chay năm A
SÁM HỐI THAY ĐỔI LỐI NHÌN
Người ta bảo: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Thế nên, trong đời có nhiều bài thơ, bài hát diễn tả về đôi mắt rất đẹp:
“Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời,
Để nhìn đời và để làm duyên.
Mẹ cho em đôi mắt màu đen,
Để thương để nhớ, để ghen để hờn.”
Thế mà, Lời Chúa tuần này lại nói về những đôi mắt mù: mù thể lý, mù tinh thần.
- Mù. Mù thì không thấy. Mù mắt không nhìn thấy sự vật. Mù tinh thần thấy vật chất mà không thấy tinh thần, thấy bên ngoài mà không thấy bên trong, nên không nhìn thấy bản chất, giá trị, ý nghĩa của sự việc, của cuộc đời. Mù mắt hỏng thị giác, nhưng thường lại có thính giác, xúc giác rất tốt. Còn mù tinh thần thì hỏng hết như Chúa nói: họ nhìn mà không thấy, nghe mà không hiểu, vì lòng dạ họ bị chai đá rồi. Mù mắt thì biết rõ mình bị mù, còn mù tinh thần lại không nhận ra mình mù. Thế nên, mù tinh thần tai hại hơn nhiều.
- Sáng. Chúa đã chữa cho người mù được sáng mắt. Cần để ý điều này: Mắt muốn nhìn thấy thì cần có ánh sáng. Dù mắt có tinh đến mấy mà không có ánh sáng thì cũng không nhìn thấy. Con mắt tinh thần cũng cần phải có ánh sáng của lý tưởng, tình yêu, hệ giá trị, và trên hết là Lời Chúa soi dẫn thì mới thấy đường đi nước bước trong đời như lời Thánh Vịnh: “Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi”
Câu chuyện Phúc Âm cho thấy cảnh đối nghịch: Người mù mắt lại sáng tâm hồn khi nhìn thấy Đức Giêsu là Ngôn Sứ, tin nhận Ngài là Chúa Cứu Thế, còn những người sáng mắt lại mù quáng khi họ nhìn người mù và cả Chúa Giêsu là những kẻ tội lỗi! Thế nên, điều cốt lõi của sám hối là thay đổi lối nhìn. Khi bắt đầu có cái nhìn giống Chúa, bước đi trong ánh sáng Lời Chúa, thì những suy nghĩ, lời nói và hành động của chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp, chan chứa tin yêu. Amen.
Lm. Đaminh Nguyễn Xuân Trường