Tuần 21, ngày 138-144: Ca ngợi ĐỨC CHÚA là Vua | 365 ngày Hiệp hành với Lời Chúa

Ngày 138 Ca ngợi ĐỨC CHÚA là Vua

Thánh vịnh 145, câu 1 đến câu 21

Lạy Thiên Chúa con thờ là Vua của con,
con nguyện tán dương Chúa
và chúc tụng Thánh Danh muôn thuở muôn đời.
Ngày lại ngày, con xin chúc tụng Chúa
và ca ngợi Thánh Danh muôn thuở muôn đời.
CHÚA thật cao cả, xứng muôn lời ca tụng.
Người cao cả khôn dò khôn thấu.

Đời nọ tới đời kia, thiên hạ đề cao sự nghiệp Chúa
và truyền tụng những chiến công của Ngài,
tuyên bố Ngài oai phong vinh hiển,
kể lại rằng: Ngài thực hiện những kỳ công,
bảo cho nhau: sức mạnh Ngài đáng sợ,
loan truyền rằng: Ngài cao cả lắm thay!
Nhắc nhở luôn: Ngài nhân ái vô cùng,
hoan hô Ngài công chính y.
CHÚA là Đấng từ bi nhân hậu,
Người chậm giận và giàu tình thương.
CHÚA nhân ái đối với mọi người,
tỏ lòng nhân hậu với muôn loài Chúa đã dựng nên.
Lạy CHÚA, muôn loài Chúa dựng nên phải dâng lời tán tạ,
kẻ hiếu trung phải chúc tụng Ngài,
nói lên rằng: triều đại Ngài vinh hiển,
xưng tụng Ngài là Đấng quyền năng,
để nhân loại được tường những chiến công của Chúa,
và được biết triều đại Ngài rực rỡ vinh quang.
Triều đại Ngài: thiên niên vĩnh cửu,
vương quyền Ngài vạn đại trường tồn.
Chúa thành tín trong mọi lời Chúa phán,
đầy yêu thương trong mọi việc Người làm.
Ai quỵ ngã, CHÚA đều nâng dậy,
kẻ bị đè nén, Người cho đứng thẳng lên.
Lạy Chúa, muôn loài ngước mắt trông lên Chúa,
và chính Ngài đúng bữa cho ăn.
Khi Ngài rộng mở tay ban,
là bao sinh vật muôn vàn thoả thuê.
CHÚA công minh trong mọi đường lối Chúa,
đầy yêu thương trong mọi việc Người làm.
CHÚA gần gũi tất cả những ai cầu khẩn Chúa,
mọi kẻ thành tâm cầu khẩn Người.
Kẻ kính sợ Người, Người cho toại nguyện,
nghe tiếng họ kêu than, và ban ơn giải cứu,
CHÚA gìn giữ mọi kẻ mến yêu Người,
nhưng lại diệt trừ hết bọn ác nhân.
Môi miệng tôi, hãy dâng lời ca ngợi CHÚA,
chúng sinh hết thảy, nào chúc tụng Thánh Danh
đến muôn thuở muôn đời!

Ngày 139 – Để cho Đức Khôn Ngoan hướng dẫn

Châm Ngôn Chương 4, câu1 đến câu 27

Hỡi các con,
hãy lắng nghe lời nghiêm huấn của bậc cha anh,
và chú ý để hiểu cho tường.

Thật vậy, thầy ban cho các con lời khuyên quý báu;
đừng sao nhãng giáo huấn của thầy.

Thuở xưa, khi thầy còn nhỏ dại trước mặt phụ thân
và được mẫu thân yêu dấu như con một,

phụ thân vẫn thường dạy thầy rằng:
“Hãy để tâm nắm chắc lời cha,
tuân giữ lệnh cha truyền, và con sẽ được sống.

Hiểu biết và khôn ngoan, con hãy mua hãy sắm.
Đừng bao giờ quên lãng và cũng chớ lìa xa
lời miệng cha dạy dỗ.

Con chớ bao giờ lìa bỏ khôn ngoan,
thì khôn ngoan sẽ giữ gìn con mãi.
Hãy yêu mến khôn ngoan,
khôn ngoan sẽ chở che bảo vệ.

Đây là bước đầu của khôn ngoan:
con hãy mua lấy khôn ngoan;
và dùng tất cả những gì con sở hữu
mà sắm lấy hiểu biết.

Hãy kính trọng khôn ngoan,
con sẽ được khôn ngoan tán dương ca tụng;
nếu con cùng khôn ngoan gắn bó,
khôn ngoan sẽ đem vinh dự lại cho con.

Khôn ngoan sẽ đội lên đầu con vòng hoa lộng lẫy,
sẽ tặng cho con ngọc miện huy hoàng.”

Này con, hãy lắng nghe và đón nhận lời thầy dạy bảo,
để năm tháng đời con được thêm nhiều.

Thầy dạy cho con biết lối khôn ngoan,
dẫn con đi trên đường ngay nẻo chính.

Khi con đi, bước chân sẽ thênh thang,
con có chạy cũng không hề vấp ngã.

Hãy bám chắc vào lời nghiêm huấn,
con chớ có lìa xa, nhưng gắng mà tuân giữ,
vì đó là sự sống của con.

Nẻo ác nhân, con chớ đi vào,
đường kẻ xấu, con đừng bước tới.

Hãy tránh xa, đừng ngang qua lối ấy,
quay lưng lại, tìm lối khác mà đi.

Vì khi chưa làm được điều dữ, ác nhân không tài nào chợp mắt,
khi chưa làm cho ai vấp ngã, chúng không thể ngủ yên.

Vì gian ác là bánh chúng ăn
và bạo hành là rượu chúng uống.

Đường người công chính tựa ánh bình minh,
rực rỡ thêm cho đến hồi chính ngọ.

Còn đường ác nhân khác nào ngõ tối,
chúng không biết mình sẽ vấp vào đâu.

Này con, lời thầy nói, con chú tâm để ý,
lời thầy dạy, con hãy lắng tai nghe:

đừng để mắt rời xa lời thầy,
nhưng hãy luôn gìn giữ ở tận đáy lòng con.

Vì lời thầy là sức sống cho ai tìm thấy
làm cho toàn thân được mạnh khoẻ an lành.

Hãy gìn giữ tim con cho thật kỹ,
vì từ đó mà sự sống phát sinh.

Miệng lọc lừa, con đẩy cho xa,
môi thâm độc, con xua cho khuất.

Đôi mắt con, hãy nhìn ngay phía trước,
ánh mắt con, hướng thẳng trước mặt con.

Đường con đi, hãy san cho phẳng,
ước chi mọi nẻo con bước được an toàn.

Đừng quanh bên phải, chớ quẹo bên trái,
cố giữ chân con khỏi điều xấu xa.

Ngày 140 – Xa lánh người đàn bà trắc nết – Sống chung thuỷ

Châm Ngôn 5,1-23

Này con, khôn ngoan của thầy, con hãy chú tâm học hỏi,
hiểu biết của thầy, con hãy lắng tai nghe,

để con cân nhắc thận trọng
và nói năng như người hiểu biết.

Quả thật, môi người đàn bà trắc nết tiết ra mật ngọt,
miệng của nó trơn tru hơn dầu.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn đắng như khổ ngải,
bén như gươm hai lưỡi.

Đôi chân nó đi vào cõi chết,
nó thẳng đường bước tới âm ty.

Đường dẫn vào sự sống, nó không theo,
nó lạc lối, mà không hay biết.

Vậy giờ đây, hỡi các con, hãy nghe thầy,
đừng bỏ đi khi thầy lên tiếng nói.

Trên đường đời, con hãy xa lánh nó,
lối vào nhà nó, con chớ lại gần,

kẻo danh dự con bị trao vào tay người khác,
và năm tháng đời con bị nộp cho đứa bạo tàn,

kẻo tài sản của con, người ngoài tha hồ hưởng,
và mồ hôi nước mắt của con lại giúp cho thiên hạ làm giàu,

để cuối cùng, khi thân tàn ma dại,
con đành phải trách phận than thân,

và phải kêu lên rằng:
“Than ôi, tôi đã ghét bỏ lời nghiêm huấn,
và lời sửa dạy, lòng tôi đã coi khinh!

Tôi chẳng vâng theo các bậc thầy.
Không để tai nghe những người dạy dỗ.

Tôi suýt chịu bao nỗi khốn cùng
ở ngay giữa cộng đoàn và hội nghị!”

Con hãy uống từ bồn nước của con,
từ giếng của con, hãy uống nước tuôn trào.

Các suối nước của con, đừng để chảy ra ngoài,
các dòng nước của con, đừng để chảy ở nơi đường phố.

Con cứ giữ lấy làm của riêng mình,
đừng để cho người khác dùng chung.

Ước gì nguồn nước của con được Chúa chúc lành.
Hãy hưởng thú vui bên người vợ thời son trẻ.

Nàng là người vàng đáng yêu, là sơn dương kiều diễm.
Ước chi tấm thân nàng luôn làm con vui sướng thoả thuê,
và tình yêu của nàng mãi làm con say sưa ngây ngất.

Hỡi con, sao con lại mê say người đàn bà xa lạ,
ôm ấp người phụ nữ không quen?

Vì ĐỨC CHÚA thấy rõ đường nẻo của mỗi người,
hết mọi lối đi, Người đều biết cả.

Ác nhân vướng mắc trong tội ác của mình,
nó sa vào bẫy tội lỗi nó giăng ra.

Nó sẽ chết vì thiếu lời nghiêm huấn,
vì ngu si quá đỗi, nó sẽ phải lạc đường.

Ngày 141 – Giữa tuổi thanh xuân

Giảng Viên 12,1-14

Giữa tuổi thanh xuân,
bạn hãy tưởng nhớ Đấng đã dựng nên mình.
Đừng chờ đến ngày tai ương ập tới,
đừng chờ cho năm tháng qua đi,
những năm tháng mà rồi bạn sẽ phải nói:
“Tôi chẳng có được một niềm vui nào trong thời gian đó cả!”

Đừng chờ đến khi mặt trời với ánh sáng tắt,
mặt trăng cùng tinh tú đều trở thành tối tăm,
và mây đen tụ lại khi cơn mưa đã dứt.

Ngày ấy, người giữ nhà sẽ run lẩy bẩy,
chàng trai vạm vỡ phải khòm lưng xuống,
các cô xay bột không còn xay tiếp vì không đủ người xay,
các bà nhìn qua cửa sổ: chỉ nhìn thấy lờ mờ.

Ngày ấy, cánh cửa ngó ra đường sẽ đóng lại,
tiếng cối xay bột từ từ nhỏ đi,
người ta trỗi dậy khi vừa nghe tiếng chim hót,
và mọi cô ca sĩ sẽ phải lặng thinh.

Ngày ấy, đường hơi dốc cũng làm người ta sợ,
chân bước đi mà lòng thật kinh hoàng.
Ngày ấy, hoa hạnh đào nở ra trắng xoá,
loài châu chấu trở nên chậm chạp nặng nề,
trái bạch hoa hết còn hương vị.
Bởi vì con người tiến đến nơi ở ngàn thu,
bên đường đầy kẻ khóc than ai oán.

Đừng chờ đến khi tóc chỉ bạc đứt,
bình vàng vỡ,
vò nước bể ngay tại hồ chứa nước,
ròng rọc ngã gãy, vụt rơi xuống giếng sâu.

Đừng chờ đến khi bụi đất lại trở về với đất,
khi phàm nhân trả lại cho Thiên Chúa
hơi thở Người đã ban cho mình.

Ông Cô-he-lét nói:
“Phù vân, quả là phù vân, mọi sự đều là phù vân cả!”

Lời kết
Ông Cô-he-lét không những là một bậc thánh hiền,
mà còn là một vị tôn sư dạy cho dân hiểu biết.
Ông đã cân nhắc, suy tư và sáng tác ra nhiều châm ngôn.

Ông Cô-he-lét đã sưu tầm để tìm ra những lời hay ý đẹp,
rồi trung thực viết ra những điều chân thật.

Thánh hiền có những lời lẽ khác nào mũi nhọn,
tác giả những tập ngạn ngữ ví như những cột mốc.
Cả hai đều là hồng ân của vị mục tử duy nhất.

Ngoài ra, hỡi bạn là người con của tôi,
bạn hãy coi chừng: làm nhiều sách vở có bao giờ đủ đâu,
học hỏi cho lắm chỉ thêm mệt xác.

Lời kết luận cho tất cả mọi điều bạn đã nghe ở trên đây là:
hãy kính sợ Thiên Chúa và tuân giữ các mệnh lệnh Người truyền, đó là tất cả đạo làm người,
vì Thiên Chúa sẽ đưa ra xét xử tất cả mọi hành vi,
kể cả những điều tiềm ẩn, tốt cũng như xấu.

Ngày 142 – ĐỨC CHÚA kêu gọi ông I-sai-a

I-sai-a 6,1-13

Năm vua Út-di-gia-hu băng hà,
tôi thấy Chúa Thượng ngự trên ngai rất cao;
tà áo của Người bao phủ Đền Thờ.

Phía bên trên Người, có các Xê-ra-phim đứng chầu.
Mỗi vị có sáu cánh: hai cánh để che mặt,
hai cánh để che chân và hai cánh để bay.

Các vị ấy đối đáp tung hô:

“Thánh! Thánh! Chí Thánh!
ĐỨC CHÚA các đạo binh là Đấng Thánh!
Cả mặt đất rạng ngời vinh quang Chúa!”

Tiếng tung hô đó làm cho các trụ cửa rung chuyển;
khắp Đền Thờ khói toả mịt mù.

Bấy giờ tôi thốt lên:
“Khốn thân tôi, tôi chết mất!
Vì tôi là một người môi miệng ô uế,
tôi ở giữa một dân môi miệng ô uế,
thế mà mắt tôi đã thấy Đức Vua là ĐỨC CHÚA các đạo binh!”

Một trong các Xê-ra-phim bay về phía tôi,
tay cầm một hòn than hồng người đã dùng cặp mà gắp từ trên bàn thờ.
Người đưa hòn than ấy chạm vào miệng tôi và nói:

“Đây, cái này đã chạm đến môi ngươi,
ngươi đã được tha lỗi và xá tội.”

Bấy giờ tôi nghe tiếng Chúa Thượng phán:

“Ta sẽ sai ai đây?
Ai sẽ đi cho chúng ta?”

Tôi thưa:
“Dạ, con đây, xin sai con đi.”

Chúa phán:
“Hãy đi nói với dân này rằng:
Cứ nghe cho rõ,
nhưng đừng hiểu,
cứ nhìn thật kỹ,
nhưng đừng nhận ra.

Hãy làm cho lòng dân này ra đần độn,
cho tai nó điếc, cho mắt nó mù;
kẻo mắt nó thấy,
tai nó nghe và lòng nó hiểu,
mà nó trở lại
và được chữa lành.”

Tôi thưa:
“Cho đến bao giờ, lạy Chúa Thượng?”

Chúa phán:
“Cho đến khi nào các thành bị tàn phá không còn dân cư,
nhà cửa không còn người ở,
đất đai bị tàn phá trở nên chốn hoang vu.

ĐỨC CHÚA sẽ đuổi người ta đi xa,
và trong xứ sẽ có nhiều chỗ bỏ hoang.

Và nếu ở đó còn sót lại một phần mười,
thì đến lượt phần đó cũng sẽ bị lửa thiêu,
như một cây vân hương, một cây sồi bị đốn,
chỉ còn sót lại cái gốc thôi.

Gốc ấy là một mầm giống thánh.”

Ngày 143 – Điều chúng ta đã nghe

I-sai-a 53,1-12

Điều chúng ta đã nghe,
ai mà tin được?
Cánh tay uy quyền của ĐỨC CHÚA đã được tỏ cho ai?

Người tôi tớ đã lớn lên tựa chồi cây trước Nhan Thánh,
như khúc rễ trên đất khô cằn.
Người chẳng còn dáng vẻ,
chẳng còn oai phong
đáng chúng ta ngắm nhìn,
dung mạo chẳng còn gì
khiến chúng ta ưa thích.

Người bị đời khinh khi ruồng rẫy,
phải đau khổ triền miên
và nếm mùi bệnh tật.
Người như kẻ ai thấy cũng che mặt không nhìn,
bị chúng ta khinh khi,
không đếm xỉa tới.

Sự thật, chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta,
đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta,
còn chúng ta, chúng ta lại tưởng người bị phạt,
bị Thiên Chúa giáng hoạ, phải nhục nhã ê chề.

Chính người đã bị đâm
vì chúng ta phạm tội,
bị nghiền nát
vì chúng ta lỗi lầm;
người đã chịu sửa trị
để chúng ta được bình an,
đã phải mang thương tích
cho chúng ta được chữa lành.

Tất cả chúng ta lạc lõng như chiên cừu,
lang thang mỗi người một ngả.
Nhưng ĐỨC CHÚA đã đổ trên đầu người
tội lỗi của tất cả chúng ta.

Bị ngược đãi,
người cam chịu nhục,
chẳng mở miệng kêu ca;
như chiên bị đem đi làm thịt,
như cừu câm nín khi bị xén lông,
người chẳng hề mở miệng.

Người đã bị ức hiếp, buộc tội,
rồi bị thủ tiêu.
Dòng dõi của người,
ai nào nghĩ tới?
Người đã bị khai trừ khỏi cõi nhân sinh,
vì tội lỗi của dân,
người bị đánh phạt.

Người đã bị chôn cất giữa bọn ác ôn,
bị mai táng với người giàu có,
dù đã chẳng làm chi tàn bạo,
và miệng không hề nói chuyện điêu ngoa.

ĐỨC CHÚA đã muốn người phải bị nghiền nát vì đau khổ.
Nếu người hiến thân làm lễ vật đền tội,
người sẽ được thấy kẻ nối dõi, sẽ được trường tồn,
và nhờ người, ý muốn của ĐỨC CHÚA sẽ thành tựu.

Nhờ nỗi thống khổ của mình,
người sẽ nhìn thấy ánh sáng và được mãn nguyện.
Vì đã nếm mùi đau khổ, người công chính, tôi trung của Ta,
sẽ làm cho muôn người nên công chính
và sẽ gánh lấy tội lỗi của họ.

Vì thế, Ta sẽ ban cho người muôn người làm gia sản,
và cùng với những bậc anh hùng hào kiệt,
người sẽ được chia chiến lợi phẩm,
bởi vì người đã hiến thân chịu chết, đã bị liệt vào hàng tội nhân;
nhưng thật ra, người đã mang lấy tội muôn người
và can thiệp cho những kẻ tội lỗi.

 

Ngày 144 – Chúa gọi ông Giê-rê-mi-a

Giê-rê-mi-a chương 1, câu 1 đến câu 9

Đây là những lời của ông Giê-rê-mi-a, con ông Khin-ki-gia-hu, thuộc hàng tư tế ở A-na-thốt trong đất Ben-gia-min. Những lời này, ĐỨC CHÚA đã phán với ông từ năm thứ mười ba triều vua Giô-si-gia-hu; vua này là con vua A-môn và là vua Giu-đa, qua triều vua Giơ-hô-gia-kim là con vua Giô-si-gia-hu và là vua Giu-đa, cho đến cuối năm thứ mười một triều vua Xít-ki-gia-hu; vua này cũng là con vua Giô-si-gia-hu và là vua Giu-đa, tới khi Giê-ru-sa-lem bị phát lưu vào tháng thứ năm.

Có lời ĐỨC CHÚA phán với tôi rằng:

“Trước khi cho ngươi thành hình trong dạ mẹ, Ta đã biết ngươi;
trước khi ngươi lọt lòng mẹ, Ta đã thánh hoá ngươi,
Ta đặt ngươi làm ngôn sứ cho các dân.”

Nhưng tôi thưa:
“Ôi! Lạy ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng, con đây còn quá trẻ,
con không biết ăn nói!”

ĐỨC CHÚA phán với tôi:
“Đừng nói ngươi còn trẻ!
Ta sai ngươi đi đâu, ngươi cứ đi;
Ta truyền cho ngươi nói gì, ngươi cứ nói.

Đừng sợ chúng, vì Ta ở với ngươi để giải thoát ngươi,”
– sấm ngôn của ĐỨC CHÚA.

Rồi ĐỨC CHÚA giơ tay chạm vào miệng tôi và phán:
“Đây Ta đặt lời Ta vào miệng ngươi.”