Bước Chân Một Tu Sĩ – cảm nghiệm hành hương Năm Thánh

Hành hương luôn là một hành trình nội tâm. Mỗi bước đường, mỗi nhà thờ tôi dừng chân, không chỉ là một điểm đến địa lý, mà còn mở ra một dấu ấn thiêng liêng đặc biệt trong tâm hồn. Khi đi trọn bảy điểm hành hương của Giáo phận Bắc Ninh, tôi mới thấm thía rằng Chúa dùng chính những nơi chốn ấy để giáo dục và biến đổi tôi từng ngày.

Khởi đầu từ Chính Tòa Bắc Ninh, trái tim của Giáo phận, tôi được nhắc nhớ về cội nguồn đức tin, nơi Hội Thánh địa phương được thiết lập và lớn lên, cũng là nơi tôi – một tu sĩ nhỏ bé – tìm thấy sức mạnh để kiên vững trong ơn gọi, như cây lớn cắm rễ sâu trong lòng đất. Rời Chính Tòa, tôi đến với Lai Tê, mảnh đất thấm đẫm máu tử đạo, nơi chứng tá kiên cường của cha ông vang vọng lời Chúa: “Ai muốn theo Ta, hãy vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Lc 9,23). Từ quá khứ anh hùng ấy, bước chân tôi đưa về Yên Mỹ, nơi tháp chuông cao vút vươn lên bầu trời, gợi nhắc tôi rằng đời tu không chỉ là bước đi dưới đất, mà còn là khát vọng tìm về Trời cao, như thánh Phaolô từng xác tín: “Quê hương chúng ta ở trên trời” (Pl 3,20).

Tiếp nối hành trình, tôi đến Bến Đông, ngôi thánh đường rộng lớn và sáng sủa, nơi tôi cảm nhận Hội Thánh như một ngôi nhà mở rộng vòng tay đón nhận tất cả, từ những tâm hồn đơn sơ đến những người còn loay hoay tìm về. Nhưng hành hương không chỉ dừng lại ở sự đón nhận, mà còn mời gọi đến sự hòa giải. Thiết Nham để lại trong tôi dấu ấn ấy, vì lịch sử nơi đây từng ghi lại sự chia rẽ, nhưng rồi ơn Chúa đã biến đổi thành hiệp nhất, để lời cầu nguyện của Chúa Giêsu trở nên sống động: “Xin cho tất cả nên một” (Ga 17,21).

Từ Thiết Nham, tôi tiếp tục đến Thái Nguyên, ngôi nhà thờ hiện đại nhưng đơn sơ và sáng trong, nhắc tôi rằng Tin Mừng không hề xa lạ với xã hội hôm nay, mà vẫn luôn mới mẻ và có sức chiếu sáng. Chính nơi đây, tôi được mời gọi sống ơn gọi cách cụ thể, để đời tu không chỉ đẹp trong nhà nguyện, mà còn trở thành chứng tá sống động giữa lòng đời. Và cuối cùng, bước chân tôi dừng lại ở Vân Cương, ngôi nhà thờ vững chãi giữa núi rừng, nơi sự tĩnh lặng của thiên nhiên giúp tôi cảm nghiệm đức tin như một nền đá bền vững, bất chấp bão tố thăng trầm, để lời Chúa Giêsu vang vọng trong lòng: “Ai xây nhà mình trên đá thì dù mưa sa, bão táp, nhà ấy cũng không sụp đổ” (Mt 7,25).

Hành trình khép lại, nhưng trong lòng tôi, một cánh cửa mới lại mở ra. Tôi hiểu rằng hành hương Năm Thánh không chỉ là đánh dấu một chặng đường, mà là lời mời gọi học sống hành hương mỗi ngày trong đời tu: biết nhìn lại nguồn cội, sống trung thành, khao khát Trời cao, mở lòng đón nhận, kiến tạo hiệp nhất, chiếu sáng giữa đời và đứng vững trong đức tin. Và hơn hết, tôi xác tín rằng hành trình đời tu của tôi chính là một cuộc hành hương liên lỉ, nơi từng bước đi – dù xa xôi hay mỏi mệt – đều dẫn tôi đến gần Chúa hơn, Đấng vẫn đồng hành và chờ đợi tôi nơi cuối hành trình.

Lightdawns99