Cuộc hành hương Nội tâm: Chương 16

CHƯƠNG 16: VƯƠNG TRIỀU VÀ NHỮNG LỜI HỨA

  1. Đa-vít – Vị vua theo ý Chúa

Elyah dõi theo những bước đường của Đa-vít, từ khi còn là một chàng trai chăn cừu cho đến ngày ông được xức dầu làm vua Israel. Nhưng trước khi bước lên ngai vàng, Đa-vít đã phải trải qua những thử thách cam go.

Vua Sa-un, người từng được Thiên Chúa xức dầu nhưng đã đánh mất ân sủng vì sự bất tuân, trở thành kẻ thù của Đa-vít.

Elyah chứng kiến Sa-un bị lòng ghen tị làm mù quáng. Khi nghe dân chúng ca ngợi chiến công của Đa-vít, ông nổi giận và nói:

“Họ quy cho Đa-vít hàng vạn, còn ta chỉ hàng ngàn! Nó chỉ còn thiếu ngôi vua nữa thôi!” (1 Sm 18,8)

Từ đó, Sa-un truy lùng Đa-vít, tìm cách giết ông.

Elyah nhìn thấy Đa-vít trốn chạy trong hang động, sống như một kẻ bị săn đuổi. Nhưng ngay cả khi có cơ hội giết Sa-un, ông vẫn không làm vậy. Khi bắt gặp Sa-un ngủ trong hang, Đa-vít chỉ cắt một vạt áo choàng của vua và nói:

“Đức Chúa sẽ xét xử giữa tôi và ngài, nhưng tay tôi sẽ không đụng vào ngài.” (1 Sm 24,13)

Elyah nhìn Chúa Giêsu với vẻ thắc mắc. “Tại sao Đa-vít không giết Sa-un để giành ngôi vua? Lẽ ra điều đó sẽ giúp ông nhanh chóng trở thành vua chính thức.”

Chúa Giêsu mỉm cười. “Bởi vì Đa-vít không tự nắm lấy quyền lực. Ông biết rằng vương quyền phải đến từ Thiên Chúa, không phải từ tay con người.”

Elyah gật đầu.

Sa-un cuối cùng cũng chết trong trận chiến, và Đa-vít lên ngôi vua Israel.

Nhưng ông không quên rằng mình chỉ là người được Thiên Chúa ủy thác. Khi Đa-vít mang Hòm Bia Giao Ước về Giêrusalem, ông hân hoan ca múa trước Đức Chúa, không màng đến vương vị của mình.

“Tôi sẽ múa nhảy trước nhan Đức Chúa! Tôi sẽ còn hạ mình hơn thế nữa, để được nhỏ bé trong mắt Ngài.” (2 Sm 6,21-22)

Elyah cảm nhận được sự khiêm nhường của Đa-vít. Ông không để vinh quang làm mình xa cách Thiên Chúa.

Anh cúi đầu suy nghĩ.

Anh cũng đã từng mong muốn được lớn lao, được ghi dấu. Nhưng có lẽ điều quan trọng không phải là địa vị hay quyền lực, mà là sự trung thành với Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh.

2. Giao ước với Đa-vít

Một đêm nọ, Đa-vít ngồi trong cung điện, nhìn lên trần nhà bằng gỗ bá hương, rồi chợt nhớ đến Hòm Bia Giao Ước—dấu chỉ sự hiện diện của Thiên Chúa—vẫn còn ở trong một chiếc lều đơn sơ.

Ông nói với ngôn sứ Na-than:

“Tôi ở trong nhà bằng gỗ bá hương, còn Hòm Bia của Đức Chúa lại ở trong lều!” (2 Sm 7,2)

Na-than ban đầu đồng ý với ý định xây Đền Thờ, nhưng ban đêm, Thiên Chúa phán với ông:

“Chính Ta sẽ thiết lập cho ngươi một vương triều bền vững. Hậu duệ ngươi sẽ xây nhà cho danh Ta, và Ta sẽ làm cho ngai vàng nó vững bền mãi mãi.” (2 Sm 7,16)

Elyah lặng người.

Thiên Chúa không chỉ hứa ban cho Đa-vít một vương quốc trần thế, mà là một vương triều vĩnh cửu.

Anh quay sang Chúa Giêsu, giọng đầy nhận thức. “Lạy Thầy… đây là lời tiên tri về Ngài, phải không?”

Chúa Giêsu gật đầu. “Ta chính là Hậu Duệ của Đa-vít. Và vương quốc Ta sẽ không bao giờ qua đi.”

Elyah cảm thấy tim mình đập nhanh.

Thiên Chúa đã luôn có một kế hoạch.

Vương quốc mà Người hứa ban không phải là một vương quốc trần gian tạm bợ, mà là một vương quốc thiêng liêng sẽ trường tồn mãi mãi.

3. Tội lỗi của Đa-vít – Khi con người gục ngã

Nhưng rồi, Elyah thấy một khoảnh khắc đau đớn trong cuộc đời của vị vua được Thiên Chúa chọn.

Một buổi chiều, Đa-vít nhìn xuống từ cung điện và thấy Bát Se-va, vợ của tướng U-ri-gia, đang tắm.

Dục vọng len lỏi vào trái tim ông.

Ông sai người đưa nàng vào cung.

Và khi Bát Se-va mang thai, ông tìm cách che giấu ANH lỗi của mình bằng cách sai U-ri-gia ra chiến trường để hắn bị giết.

Elyah cảm thấy một nỗi đau dâng lên trong lòng.

Người đàn ông từng khiêm nhường, từng ca hát ngợi khen Thiên Chúa, giờ đây lại rơi vào cám dỗ, trở thành kẻ giết người và ngoại tình.

Nhưng Thiên Chúa không im lặng.

Ngôn sứ Na-than đến gặp Đa-vít và kể cho ông nghe một câu chuyện:

“Có hai người trong một thành: một người giàu và một người nghèo. Người giàu có vô số chiên bò, còn người nghèo chỉ có một con chiên nhỏ mà ông ta yêu thương như con của mình. Nhưng người giàu đã cướp con chiên ấy để thiết đãi khách của mình.” (2 Sm 12,1-4)

Khi nghe câu chuyện, Đa-vít giận dữ:

“Kẻ đó đáng chết!” (2 Sm 12,5)

Na-than nhìn thẳng vào mắt vua và nói:

“Người đó chính là ngài.” (2 Sm 12,7)

Elyah cảm thấy hơi thở mình chậm lại.

Tội lỗi có thể làm mù quáng ngay cả những con người được Thiên Chúa yêu thương nhất.

Nhưng điều khiến Đa-vít khác biệt không phải là ông không phạm tội.

Mà là ông biết ăn năn.

“Lạy Chúa, xin tạo cho con một tấm lòng trong sạch, đổi mới tinh thần cho con nên kiên vững.” (Tv 51,12)

Elyah cúi đầu.

Không ai là hoàn hảo.

Nhưng Thiên Chúa không tìm kiếm sự hoàn hảo.

Người tìm kiếm những ai biết quay về với Người.

4. Lời hứa tiếp tục

Dù phải chịu hậu quả từ tội lỗi, Đa-vít vẫn được Thiên Chúa gìn giữ. Con trai ông, Salômôn, được chọn làm vua kế vị, và chính ông là người đã xây Đền Thờ cho Thiên Chúa.

Elyah nhìn Chúa Giêsu, trong lòng dâng lên một sự kính sợ.

Từ Đa-vít, một lời hứa đã được lập.

Từ lời hứa ấy, dòng dõi Đấng Mêsia đã được chuẩn bị.

Và một ngày nào đó, vương quốc mà Thiên Chúa hứa sẽ đến.

Chúa Giêsu mỉm cười, ánh mắt Người rực sáng.

“Elyah, con đã thấy rồi chứ? Thiên Chúa luôn trung tín. Và lời hứa của Người sẽ không bao giờ mất đi.”

Elyah gật đầu, lòng tràn đầy xác tín.

Anh hiểu.

Và anh sẽ tiếp tục bước đi, trong ánh sáng của lời hứa ấy.

Câu hỏi suy ngẫm:

  1. Khi thành công, ta có còn khiêm nhường trước mặt Thiên Chúa như Đa-vít không?
  2. Khi phạm tội, ta có dám ăn năn và quay về, hay để lòng kiêu hãnh ngăn cản ta?
  3. Ta có tin rằng Thiên Chúa sẽ giữ trọn lời hứa của Người, ngay cả khi ta không hiểu mọi sự xảy ra thế nào không?

Elyah đã thấy rằng lời hứa của Thiên Chúa không bao giờ phai mờ.

Còn bạn?

Sophie Vũ