Đường về chân thiện mỹ
Lớn lên trong một gia đình nề nếp, công việc làm ăn tương đối ổn định, năm 20 tuổi anh lập gia đình.
Vợ anh, một phụ nữ phúc hậu, hết lòng thương yêu chồng và nhường nhịn chồng trong mọi chuyện. Anh chị sinh được một cháu trai hiền lành, ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành. Thế nhưng khi tiền vào dễ dàng thì tình cũng dễ chắp cánh xa bay. Về nghề nghiệp, anh chỉ cần liên hệ với một số cửa hàng rồi gọi điện kêu đem đồ tới giao, chẳng phải nhúng tay vào. Việc dễ dàng mà tiền vô cũng dễ dàng, và anh tha hồ tiêu sài phung phí, đi theo bạn bè ăn chơi trác táng, mặc cho vợ đợi con chờ, và bỏ qua cả lời khuyên dạy của cha mẹ, lao vào những cuộc chơi như con thiêu thân.
Nhiều lần anh cũng muốn rút chân ra về với cha mẹ, vợ con, nhưng thói đam mê vẫn giữ chặt tấm thân anh. Anh đâu biết rằng cuộc đời có vay có trả, cái lưới trời lồng lộng cao xa thăm thẳm sẽ có ngày chụp xuống trên anh, và chuyện gì phải đến đã đến : sau khi theo đuổi một người con gái khác, sinh cho anh một bé gái, nhưng bé gái không sống được bao lâu thì mất, anh giã từ người tình. Cuộc chia tay tưởng như đơn giản : người tình đi xa, nhưng để lại trong anh mầm bệnh HIV, anh trở về với tấm thân tàn, về với người vợ anh đã bỏ bấy lâu. Chị vẫn giang tay đón nhận. Cũng may nhờ phát hiện sớm, nên chị vợ không bị vạ lây.
Biết mình đã bị nhiễm HIV, anh lo âu, hoảng hốt, nhưng đã quá muộn màng. Anh không biết phải làm gì cho phải : uống thuốc, anh cũng uống, không phải anh không tin ở thuốc, nhưng anh thấy phía trước một màu đen tối, tương lai như đóng sầm lại, thân xác anh rã rời thế này thì uống thuốc làm gì cơ chứ. Thân hình lực lưỡng ngày nào nay gầy tóp lại, đôi mắt mờ dần. Đã mấy lần anh muốn đi thật xa, đến một nơi chốn không ai biết mình, ở đó nhắm mắt xuôi tay, giã từ một đời tội lụy.
Cho đến một ngày anh được mời tới tham dự cuộc họp mặt giữa những người có HIV. Hôm ấy có hai nhân vật ngoài cuộc là linh mục trưởng ban loan báo Tin Mừng giáo phận, và một nữ tu dòng thánh Phao-lô nhận trách nhiệm đồng hành với các anh chị nhiễm HIV, cùng với hai chị trong ban loan báo Tin Mừng cũng bị nhiễm HIV đã được sai đến với các anh chị cùng cảnh ngộ. Câu chuyện trao đổi không nhiều, nhưng anh đã được đưa vào khung trời của tình yêu và sự sống, những con tim của tình bạn kéo anh hòa nhập với mọi người, những nụ cười tin tưởng mở ra cho anh thấy tương lai. Anh reo vui, và anh đã khóc như một em bé, khóc như chưa bao giờ được khóc, dòng nước mắt hồi sinh của người vừa bừng tỉnh sau cơn mê, anh tin tưởng tưởng, cùng với mọi người lao mình về phía trước.
Về lại nhà cũng vẫn mái nhà như bao ngày, nhưng hôm nay anh cảm nhận hạnh phúc trong vòng tay của mẹ cha và vợ con. Cậu con trai rồi cũng đã học xong phổ thông, học tiếp nghề nhiếp ảnh, theo chú làm việc để phát triển tay nghề. Mẹ anh vẫn cái nghề nấu nướng chẳng bao giờ hết việc. thế nhưng cha của anh, từ 3 năm nay bị liệt toàn thân, và anh tình nghuyện đứng ra chăm sóc.
Ông cụ thật hạnh phúc, vì dù nằm liệt, vẫn được thấy đứa con quay gót trở về, còn con thì vui sướng vì được chăm sóc cha. Người cha nằm đó bất động, việc chăm sóc đòi tỉ mỉ : mỗi ngày anh tắm rửa, rồi đưa ra tắm nắng, đều đặn cho ông ăn uống, ôi vất vả quá, nhưng anh lại rất hạnh phúc, nuôi bố ba năm chứ mười năm anh cũng sẵn sàng.
Điều làm nên hạnh phúc của cha con anh trong hòan cảnh này chính là tình yêu và sự sống. Những ngày chăm sóc cha như đưa anh về lại giây phút đầu đời phận người, lạ lùng quá khi con người được Trời khơi nguồn sống, mang hình hài trong dạ mẹ, cất tiếng khóc chào đời giữa lòng nhân thế, lớn dần và trở nên chính mình, mà nếu không khéo thì cũng phá hỏng tấm thân.
Quả thật tiếng khóc chào đời ngầm chứa bao điều lạ lùng. Nhớ lại phút chào đời của con trai thuở nào, khi trái tim bé nhỏ rung lên nhịp đập sự sống, thì cặp mắt thơ dại cũng đong đầy ánh sáng của tình trời với đất, chiếm một chỗ giữa lòng nhân thế. Như vậy mối dây liên kết đầu tiên của con người là với chốn cao xanh kia, trong đó con người như mang lấy một vận mệnh lớn lao, bởi lẽ một khi “Ông Trời có mắt” thì có đi tới đâu cũng không ngoài vòng tay của Trời, và đời người cuối cùng là một cuộc kiếm tìm, một chuyển động hướng về CHÂN THIỆN MỸ, để những bước chân lưu lạc thấy được ánh sang cuối đường hầm. Lạ lùng thật đấy, mạng người có thể nương theo mệnh Trời, để người cha nằm đây, bất động, được ấp ủ trong tình yêu mến, không chỉ của vợ con, mà là trong vòng tay của Trời : “Trời sinh Trời dưỡng” là vậy.
Mải mê ngắm nhìn cha, anh nghe lòng reo vui khi thấy sự sống trào lên nơi thể xác của cha. Nơi thể xác bất động, cha như đang bước tới trong khung trời vô định, nhưng lại vươn tới đích là chân thiện mỹ, vùng trời của cái đẹp, tràn ngập tình yêu và sự sống.
Hóa ra con người phát sinh từ Trời, lẽ ra dọc suốt cuộc sống phải in đậm dấu ấn của Trời. Thế nhưng trong những ngày tháng hoang đàng, ông Trời đã phải khắc khoải tìm kiếm, đợi chờ, mời gọi, gặp gỡ và trò chuyện ngang qua từng khúc quanh trong đời.
Bây giờ thì anh đã nhận rõ được rằng, chính mệnh Trời chi phối cả đời anh và cà gia đình anh nữa, cùng với người cha đang nằm đây tới một cùng đích tối hậu đong đầy ý nghĩa. Bây giờ thì anh đã hiểu được một chút, một chút thôi thế nào là tình yêu và sự sống
Linh Đơn,
Trong ban loan báo Tin Mừng giữa những người nhiễm HIV
Kể về chuyện một người ngoại giáo