Sứ mạng của người dọn đường
Lc 1,5-25
Khuôn mặt của ông Giacaria và bà Elisabet, là những người được Thiên Chúa tuyển chọn cho một sứ vụ đặc biệt, Tin Mừng nói gì : “cả hai ông bà đều là người công chính trước mặt Thiên Chúa… không ai chê trách được điều gì”.
Và Chúa đã đoái thương cho ông bà có được một đứa con trong tuổi già :
“Bà Elisabet vợ ông sẽ sinh cho ông một đứa con trai, và ông phải đặt tên cho con là Gio-an”
Nhiệm vụ của Gio-an là gì? “em bé sẽ nên cao cả trước mặt Thiên Chúa.
Ngay khi còn trong lòng mẹ, em đã đầy Thánh Thần.
Em sẽ đưa nhiều con cái It-ra-en về với Đức Chúa là Thiên Chúa của họ.
Được đầy thần khí và quyền năng của ngôn sứ Elia…chuẩn bị một dân sẵn sàng đón Chúa”.
Sau khi nghe sứ thần loan báo, không biết cụ già Giacaria có nhớ gì không,
Bởi lẽ điều cụ bận tâm không phải là làm gì, mà có làm được không ?
Cụ đã quen với những chuyện thông thường, trong tầm tay và ngay tầm mắt :
Con tim của người công chình là vâng giữ các giới răn, sớm chiều kinh sách, ăn ngay ở lành,
Lúc này đây, hình dung cái cảnh sinh con trong tuổi già, làm sao được ?
“dựa vào đâu mà tôi biết được điều ấy, vì tôi đã già, mà nhà tôi, bà ấy cũng đã lớn tuổi”.
Cụ Giacaria ơi, trước tin vui vừa được loan báo, cụ hãy lặng câm, và hãy mở to mắt ngắm nhìn, để có thể nhận ra quyền năng Thiên Chúa :
“ Tôi là Gabiel hằng đứmng chầu trước mặt Thiên Chúa…
“Này đây ông sẽ bị câm cho đến ngày các điều ấy xảy ra, bởi vì ông đã không tin lời tôi, là những lời sẽ được ứng nghiệm đúng thời đúng buổi”.
Ít lâu sau, bà Elisabet vợ ông có thai .
Lời Thiên Chúa, tại sao lại khó tin, để người đón nhận phải câm lặng và mở to mắt ngắm nhìn ?
Với dân It-ra-en thì “lề luật đã được Thiên Chúa ban qua Môi-Sê,
Thế nhưng Lề luật thì đề ra kỷ cương và hình phạt, dễ gây ra cho người ta cảm giác sợ hãi,
Dĩ nhiên, lề luật cũng là cần thiết để xác định bước chân của dân đang trên đường tiến về nước Thiên Chúa, có thể thẳng tiến mà không bị các thần ngoại bang lôi kéo,
Cả một lích sử dài khoảng 1850 năm, từ ngày Thiên Chúa dựng nước cho dân người, với những bước chân đầu tiên của tổ phụ Abraham, phiêu lưu theo tiếng gọi của Thiên Chúa, mãi tới thời vua Davit và qua Salomon, bấy giờ mới đạt tới giai đoạn huy hoàng của một vương quốc, bao gồm 4 yếu tố : có đất, có luật, có vua và đền thờ, nghĩa là có Thiên Chúa ngự trị.
Thực ra đất nước It-ra-en chỉ vẹn toàn từ đời vua cha là Đavit qua hết đời con, đến đời cháu là đã bị chia đôi thành 2 vương quốc Nam Bắc,
Rồi những năm tháng loạn lạc, lưu đầy cho mãi tới giai đoạn này đây : đền thờ Jêrusalem mới được xây dựng lại, dân đang đợi một Đấng Cứu Độ, đích thân Thiên Chúa sai đến nhự lời Người đã hứa :
“này một trinh nữ sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuelle, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chung ta”.
Vâng Thiên Chúa như thể vắng bóng đã lâu, vì tội bất trung của dân Chúa, để vương quốc trở nên hoang tàn, dân lạc lõng bơ vơ… Thực ra, Thiên Chúa chẳng bao giờ bỏ rơi con dân của mình, Người cứ như thể ẩn mình đi thôi.
Cho đến khi “đúng thới đúng buổi, theo như dự định và kế hoạch của người, thì “một con trẻ chào đời … được đầy thần khí và quyền năng của Elia.
Em sẽ đi trước mặt Chúa, để làm cho lòng cha ông quay về với con cháu,
Và chuẩn bị một dân sẵn sàng đón Chúa.
Đưa lòng cha ông về lại với con cháu, để con cháu sống lại lịch sử cha ông, lịch sử dân Chúa trên đường tiến lên núi thánh
Một con trẻ chào đời từ lòng dạ và trong mái nhà của “ông lão già và bà đã lớn tuổi”,
Đúng là ngoài sức tưởng tượng của mọi người chứ đâu riêng gì cụ Giacaria,
Nhiệm vụ được trao, thật bất ngờ, không một dấu hiệu báo trước, nhưng Thiên Chúa đấng ấp ủ hai trái tim đơn nghèo, từ lâu đã có sẵn kế hoạch của người, và vì thế sứ vụ cũng là ân huệ : “Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Người cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt mọi người”.
Cụ Elisabet ơi, hôm nay mới là nỗi khổ nhục bấy lâu đã được Chúa cất đi, cụ sẽ còn thấy bàn tay thương yêu của Chúa ôm trọn dân Người, ngày con trẻ chào đời, được đặt tên là Gio-an, nghĩa là Thiên Chúa đoái thương: “ Hài nhi hỡi, con sẽ mang tước hiệu, là ngôn sứ của Đấng tối cao. Con sẽ đi trước Chúa, mở lối cho Người…”.
Cụ không biết đâu, ngoài kia, khắp miền núi Giu-đê, người ta đang xầm xì bàn tán ầm cả lên : “đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây”. Và quả thật có bàn tay Chúa phù hộ em.
Bàn tay Chúa phù hộ em, Gio-an nhỏ bé, để em lớn lên trong bàn tay Chúa, bàn tay ấy sẽ chăm sóc và nuôi dưỡng em suốt đời, để em phụng sự Thiên Chúa không ngơi.
“này ông Giacaria, đừng sợ, vì Thiên Chúa đã nhận lời ông cầu xin : bà Elisabet vợ ông, sẽ sinh cho ông một đứa con trai, và ông phải đặt tên cho con là Gio-an…
Lời cầu nguyện được chấp nhận khi tuổi đời xế bóng,
Thế còn lời cầu nguyện của tuổi đời xế bóng thì sao nhỉ ?
Cách đây ít tuần lễ, qua truyền hình trực tiếp từ sân vận động Thái Lan, chùng ta thấy cụ già Phanxicô bước lên bàn thờ dâng lễ với dáng đi yếu mệt, và khi giang tay đọc lời nguyện, thì bằng một giọng trầm lắng, hơi thở không đủ sức đưa lời vang xa, nhưng lại thấu cung lòng Thiên Chúa:
Bóng dáng một cụ già trước bàn thờ giữa quảng trường, thỏ thẻ bên lòng Chúa, thấy thương quá, tha thiết, lẽ nào Thiên Chúa không xót thương, lời cầu lôi cuốn tất cả vào trong vòng tay Chúa, Đấng đang muốn ôm trọn tất cả, để từ đó trào lên niềm vui hoan lạc, và cũng từ đó, cụ già Phanxicô như tràn đầy sinh lực, vui tươi, nhanh nhẹn, hòa mình giữa cộng đồng…
Một con người, trong vòng tay Thiên Chúa, bước đi trước tôn nhan Thiên Chúa, lôi cuốn mọi người đến trước tôn nhan Thiên Chúa, và trong một khoảnh khắc, đưa cả quảng trường vào vùng trời đất mới, để rồi từ trong lòng của mỗi con người vang hòa tiếng ngợi ca tôn vinh và chúc tụng : “địa cầu đầy ân sủng Chúa”.
Hai cụ già, ở mút hai đầu bước đường Giê-su, chung sứ mạng dọn đường!
MM Tân, SJ.