Thưa, con muốn

“Thưa, con muốn”. Lời đáp ấy không phải là một câu trả lời dễ dàng. Nó không phải là một lời nói qua loa, hay một lời đáp lại chỉ vì nghĩa vụ. Đó là một lời thừa nhận sâu sắc, một lời cam kết hết lòng, một lời đáp của tự do và tình yêu nơi các linh mục của Chúa.

Mỗi năm, khi Mùa Chay bước vào những ngày cuối cùng, Giáo hội mời gọi chúng ta dừng lại bên Chúa trong một khung cảnh phụng vụ thật đặc biệt – Lễ Truyền Dầu. Không chỉ là dịp để thánh hiến các dầu dùng trong bí tích và phụng vụ, đây còn là ngày của các linh mục, ngày mà các linh mục cùng nhau lặp lại lời tuyên hứa trong thánh chức: sống vâng phục, khiết tịnh, khó nghèo, và hiến thân trọn vẹn vì đoàn chiên.

Hôm nay, trong không khí trang nghiêm của ngày lễ, các linh mục đứng cùng nhau, để chờ đợi lời hỏi quen thuộc từ Đức Giám mục, câu hỏi mà không chỉ là nghi thức mà là một lời mời gọi:

  • Anh em linh mục thân mến! Trong ngày kỉ niệm Đức Kitô chia sẻ chức vụ tư tế của Người cho các thánh tông đồ và mỗi người chúng ta, anh em có muốn lặp lại những lời anh em đã tuyên hứa trước mặt Giám mục của anh em, và trước mặt cộng đoàn dân Chúa, trong ngày anh em lãnh tác vụ Linh mục không?
  • Ngày chúng ta lãnh nhận chức thánh vì yêu mến Chúa Kitô và để phục vụ Hội Thánh Người, chúng ta đã vui lòng chấp nhận trách nhiệm phục vụ cộng đoàn được giao phó cho chúng ta. Vậy anh em có muốn ngày càng gắn bó hơn với Chúa Giê-su và cố gắng noi gương Người mà từ bỏ bản thân và trung thành giữ những lời chúng ta đã cam kết không?

 

  • Chúng ta phải là những người quản lý trung thành đối với các mầu nhiệm của Thiên Chúa khi rao giảng Lời Chúa, cử hành bí tích Thánh Thể và các bí tích khác. Vậy, theo gương Chúa Kitô là thủ lãnh và là Mục tử của chúng ta, anh em có muốn thi hành chức vụ của mình một cách nhiệt thành và vô vị lợi không?”

Mỗi lời hỏi vang lên như một lời nhắc nhớ về chính căn tính linh mục, về một con đường đã chọn, một đời sống đã cam kết. Trong khoảnh khắc ấy, mọi sự xung quanh như lắng lại. Không còn những âm thanh ồn ào của cuộc sống, không còn những bận rộn của công việc mục vụ, chỉ còn những ánh mắt, những tâm hồn đang chờ đợi, một khoảnh khắc đầy thiêng liêng, trong đó, mỗi linh mục phải đối diện với chính mình.

Và rồi, câu trả lời vang lên từ hàng ghế của linh mục đoàn sau mỗi câu hỏi của Đức cha chủ tế:

  • Thưa, con muốn.

Lời đáp ấy không phải là một câu trả lời dễ dàng. Nó không phải là một lời nói qua loa, hay một lời đáp lại chỉ vì nghĩa vụ. Đó là một lời thừa nhận sâu sắc, một lời cam kết hết lòng, một lời đáp của tự do và tình yêu.

Câu trả lời ấy khiến tôi, không thể không suy nghĩ, không thể không cảm nhận một nỗi thao thức về những gì ẩn sau ba từ đơn giản ấy. “Thưa, con muốn.” Một lời tuyên thệ mà ở đó, các linh mục không chỉ đang sống lại một khoảnh khắc quá khứ, mà đang tiếp tục sống, tiếp tục dấn thân vào một con đường của sự thánh hiến.

Tôi nhìn vào những khuôn mặt của các cha, mỗi người một tuổi đời, mỗi người một câu chuyện, một hành trình riêng. Nhưng khi họ đáp lại lời hỏi của Đức Giám mục, tôi thấy sự đồng lòng, sự cam kết của một cộng đoàn chung mục tiêu: sống đời linh mục theo hình ảnh Chúa Giêsu Mục Tử Nhân Lành. Một mục tử nhân lành không chỉ dẫn dắt với tình yêu thương, mà còn sống gần gũi với những khổ đau, những khó khăn của đàn chiên.

Những từ “Thưa, con muốn” của các ngài không chỉ là một lời hứa trong ngày lễ hôm nay, mà là một lời mời gọi đi vào sâu thẳm của trái tim mỗi người. Họ không chỉ là những người dạy dỗ và giảng giải, mà còn là những người đồng hành trong nỗi buồn, chia sẻ trong vui mừng, và quan trọng hơn cả, là những người sẵn sàng “đi tìm con chiên lạc”, không bỏ rơi những ai đang cần sự giúp đỡ.

Mục tử nhân lành không phải là một hình mẫu dễ dàng, mà là một thách đố. Đó là người mục tử biết rằng mỗi ngày sống là một lời cam kết mới. Mỗi ngày, các ngài sẽ phải đối diện với những khổ đau, những cám dỗ, và những thử thách, nhưng khi họ đáp lại lời hứa “Thưa, con muốn,” họ cũng xác nhận lại rằng: “Con muốn yêu thương như Chúa đã yêu thương.”

Đối với tôi, một người con trong gia đình Giáo hội, khi nghe các linh mục lặp lại lời thưa ấy, tôi cảm thấy lòng mình như được đánh thức. “Thưa, con muốn” không chỉ là lời đáp của các ngài, mà là một lời mời gọi tôi và mọi tín hữu cùng tham gia vào hành trình đó – hành trình của sự sống, của sự dấn thân, của tình yêu trao ban. Tôi tự hỏi: mình đã muốn sống như thế chưa? Mình có sẵn sàng dâng hiến, dâng trọn cuộc sống cho Chúa và cho anh em như các linh mục đã đáp lời trong ngày hôm nay?

Khi tôi nhìn vào các linh mục trong ngày lễ Truyền Dầu, tôi thấy trong họ không phải chỉ là những con người mặc phẩm phục trắng tinh, đứng trên bàn thờ với đôi tay nâng cao chén Mình Máu Thánh. Tôi thấy trong mắt họ, trong những cử chỉ giản dị, là một sự kiên trì không ngừng, một sự yêu thương không mệt mỏi, một sự hy sinh không hề tính toán. Họ muốn ở lại với Chúa, ở lại với đoàn chiên, không phải vì họ có thể, mà vì họ đã lựa chọn. Và lựa chọn ấy, “muốn” ấy, là lựa chọn của một tình yêu không bao giờ cạn kiệt.

Chắc chắn rằng, không phải lúc nào họ cũng dễ dàng sống trọn vẹn lời “Thưa, con muốn.” Có những lúc, lời thưa ấy có thể trở nên mệt mỏi, có thể bị vùi lấp trong những lo toan, trong những thách thức của cuộc sống mục vụ. Nhưng chính vì thế, ngày lễ này trở nên quan trọng hơn bao giờ hết, vì đó là dịp để các linh mục nhìn lại lời thưa ấy, để mỗi người được nhắc nhớ rằng: lời thưa ấy cần phải được sống lại mỗi ngày, không phải trong sự hoàn hảo, mà trong sự kiên nhẫn, trong sự vươn lên từ những vấp ngã.

Với tôi, lời thưa ấy cũng là một lời mời gọi tôi sống đức tin một cách trọn vẹn hơn, không chỉ bằng những lời nói, mà bằng những hành động yêu thương, hy sinh, và phục vụ. Tôi muốn nhìn các linh mục như những mẫu gương sống động của tình yêu thương, và trong mỗi bước đi của họ, tôi tìm thấy sức mạnh để tiếp tục hành trình của mình.

Và tôi tin rằng, với mỗi người tín hữu, khoảnh khắc này cũng là một lời mời gọi. Họ được mời gọi cầu nguyện cho các linh mục, nâng đỡ các ngài trong sứ vụ, và luôn đồng hành trong tình yêu và sự hiệp nhất.

Sr. Maria Minh Chuyên

Học Viện Đức Maria – Mẹ Sự Sống