Cô đồng tìm về bên Chúa

Chị năm nay vừa tròn 60 tuổi, lấy chồng năm 18, sinh được 2 cháu trai, nhưng vì không thể chịu đựng được ông chồng khắc nghiệt, năm 1993, chị bỏ lên Hà Giang làm ăn sinh sống.

Tới Hà Giang, chị lo buôn bán, vừa đưa hàng qua Trung Quốc, vừa lấy hàng từ Trung Quốc gửi về Sài Gòn, chị giầu lên trông thấy.

Năm 2009, nghe theo nhóm thanh đồng rủ rê, chị tham gia đồng cốt, mục đích chỉ là để giữ mệnh và giữ lộc, qua năm 2010 thì chị mở điện thờ tại nhà. Theo luật của thanh đồng thì cứ đầu xuân mượn thầy về cúng hoặc thầy pháp về chiêu tài chiêu lộc, hầu bóng, đến giữa năm mồng 3 tháng 3 mở lễ mẫu, lễ bái hầu giá mẫu, cuối năm một đợt nữa, mỗi lần trình đồng mở phủ tiêu tốn cả trăm triệu, ít thì năm mười triệu mua đồ cúng. Rằm tháng bảy còn dẫn nhau tới đền ông bảy Yên Bái để cầu tài, cuối năm đi tạ lễ.

Để bớt tốn kém và cũng để con có việc làm, chị kêu con trai tới tập hát chầu văn, thế là mỗi lần mẹ lên đồng có con hỗ trợ, mời thêm thầy cúng tới phụ giúp, chỉ mất vài ba trăm ngàn cho thầy, chứ trình đồng mở phủ mà mời thầy pháp tới thì to chuyện.

Dĩ nhiên, trong thế giới của thầy cúng với các thanh đồng cũng lắm chuyện rắc rối, tiền bạc và tình cảm giữa đồng cô đồng cậu làm sao tránh khỏi bất hòa. Riêng bà chị đây thì năm 2006 cũng đã sắm được một mối tình vắt vai, mối tình già thương mà ở với nhau chứ có giấy tờ hôn thú chi đâu, anh lại sẵn 4 người con sống chung một nhà.

Ngày nào nghe theo các bạn rủ vào nhóm thanh đồng, chị bỏ ra cả năm trời để học theo. Đến khi mở đền tại nhà, mời thầy về trình đồng mở phủ, chị vui mừng được thầy cắt sắc, nghiễm nhiên trở thành thanh đồng như các chị em. Những đêm khuya thanh vắng, một mình trước điện thờ, chị đã khẩn nài xin chư tôn thần thánh tẩy sạch mọi lỗi lầm, trở thành con người mới, tươi trẻ và khác lạ. Cái khác lạ ở đây là mỗi lần hầu đồng, chị lại thấy mình biến hóa theo các nhân vật, khi đẹp xinh như một công chúa, lúc oai phong như bà hoàng, và dũng mãnh như một chiến binh.

Lạ lắm nhé, theo nhịp trống và tiếng hát chầu văn, chị chẳng cần tập dượt vẫn có thể múa nhảy theo giai điệu của từng giá, giữa tứ trụ, những người hầu đồng, có nhiệm vụ thay đổi xiêm y cho chị. Một lần lên đồng kéo dài cả 3 tiếng đồng hồ, qua 36 giá, với 36 lần thay đổi xiêm y, những bộ áo mà chị sẵn sàng bỏ ra cả trăm triệu để sắm cho được. Hầu hạ thần thánh là thế, nhưng cái kết cuộc chẳng giống ai.

Những lần trình đồng mở phủ, đám bạn bè thường lợi dụng vay mượn tiền, chỗ thân quen cho mượn bạc tỉ mà chẳng cần giấy tờ. Năm 2016 khi anh vĩnh viễn ra đi thì cũng là lúc chị tán gia bại sản : các con nợ thấy cảnh chị cô thân cô thế đã trở mặt không thèm trả, rồi cả bạn hàng cũng thi nhau đoạn giao, thêm những lời đàm tiếu xỉa xói của bạn bè. Đúng là “họa vô đơn chí”, mệt mỏi, chán chường, tài lộc khánh kiệt. Điện thờ với nghiệp thanh đồng tưởng sẽ giúp chị giữ được tài lộc, nào ngờ chính cái “nghiệp’ mà chị đã chọn lại biến chị thành kẻ trắng tay.

Bước vào thế giới thanh đồng để không những chỉ giữ cho được tài lộc mà còn giữ mạng, nhưng nay tài lộc đã chắp cánh bay xa, thêm lo âu chán chường, rồi sinh bệnh sinh tật, thần thánh chị cậy trông bấy lâu không chỉ ngoảnh mặt làm ngơ mà còn bám theo phá phách.

Chị muốn dẹp bỏ điện thờ, nhưng mời thầy pháp cao tay đến để rước các âm binh đi thì phải mất nhiều tiền, kiếm đâu cả trăm triệu giữa cảnh làm ăn thua lỗ, mà nếu tự mình dẹp bỏ thì thần thánh chị vẫn hằng cúng lễ dễ dầu gì buông tha cho kẻ bất trung, và thế là mỗi lần giải điện thờ là một lần dựng lại. Nỗi khổ của chị bây giờ là ý nghĩ như bị thánh vật, ngơ ngơ ngáo ngáo như người mất hồn, làm chị luôn trong tình trạng bất an.

Có người mách chị tìm tới Nhà Bè xin giải hạn. Ơn trời đây rồi, quả thật khi đến nhà bè, chị thuê hơn mét mặt bằng, sắm sửa nồi niêu chén bát mở cửa hàng bánh ướt, tháng đầu tiên đắt hàng lời nhiều lắm, nhưng tới tháng thứ hai có thêm người bán cạnh tranh, người địa phương dĩ nhiên là có lợi thế hơn người lạ, và một lần nữa chút tiền ít ỏi cũng tiêu tan, trong túi chỉ còn ít tiền lẻ, không đủ tiền xe về lại quê nhà xa xôi.

Trong cái rủi lại có cái may, một chút may mắn đủ để chị đổi đời. Gặp một đoàn khách đến từ miền bắc, chị xin đi nhờ, và bác tài tốt bụng đã đồng ý ngay, thế là chị không chỉ được đi theo đoàn về thẳng nhà, mà còn được đi tới cha Bửu Diệp, được viếng Mẹ Tà Pao và Mẹ La-vang nữa. Trước tôn nhan Mẹ từ ái, chị nhận cỗ tràng hạt, đeo ngay vào cổ, từ đó chị không còn cảm giác có cái bóng đi theo, hoàn toàn tỉnh táo và khỏe mạnh, chị reo vui và hết lòng tin tưởng vì biết rằng từ nay chị đã có được một vòng tay che chở.

Về tới nhà, cái bóng ai đêm đêm vẫn lên xuống cầu thang và gây ồn ào trên trần nhà nay biến mất. Không nghi ngờ gì nữa, chị tin rằng chính Thiên Chúa đã ra tay nâng đỡ chị, một Thiên Chúa mạnh mẽ và đầy uy quyền đã xua trừ tà ma ra khỏi nhà chị. Vậy mà cả chục năm trời nay, chị lại đi trao thân cho những thứ thần mà mình chẳng rõ chính hay tà.

Không muốn phải chờ đợi lâu để được nhận rõ dung mạo Thiên Chúa, chị tìm đến gặp cha xứ nhà thờ gần nhà để xin vào đạo.

Tuy nhiên, việc gia nhập Hội Thánh đâu phải chuyện ngày một ngày hai, mặc cho chị nóng lòng vì sợ tà ma có ngày quay trở lại, cha xứ đề nghị chị dành thời gian học giáo lý và tập cầu nguyện cùng Thiên Chúa.

Lần đầu tiên chạm mặt với Giê-su, Con Thiên Chúa làm người qua từng trang Kinh thánh, chị biết “Người đã đến nhà mình” (Ga 1,11), “là Con Một đầy tràn ân sủng và sự thật”. Lòng chị reo vui khó tả.

Người đã làm gì cho chị và cho nhân thế mê muội?

Cầm cuốn ngắm 15 sự thương khó, ngắm nhìn từng bước đi của Người trên hành trình khổ nạn, nước mắt chị tuôn rơi. Chị muốn ôm lấy người, nhưng thật lạ lùng, chính Người lại mở rộng vòng tay ôm lấy tấm thân khốn khổ của chị, và chị cảm nhận hơi ấm tuôn trào từ con tin của lòng thương xót, chị đã gặp được nơi trú ẩn vững chắc.

Những tháng cuối năm, chị chuyển về quê mẹ, mua một căn nhà nhỏ, nơi đây có một ngôi nhà thờ họ, chị tìm đến nhờ người dẫn tới cha xứ xin được lãnh nhận bí tích rửa tội. Nhưng thực tế chị cũng mới về vùng đất này, cha xứ cũng chưa quen biết, và nói chị cứ từ từ, trong khi lòng chị đã khao khát lắm rồi.

Không chút chần chừ, chị đã cùng với chị bạn trong nhóm loan báo Tin Mừng giáo xứ quay ngược lại giáo xứ trước đây, cha xứ sau khi đã giúp chị ôn lại giáo lý, đã sẵn sàng dẫn chị đến bên dòng suối thanh tẩy, chị đã được lãnh nhận các bí tích khai tâm Ki-tô giáo đúng vào ngày lễ Chúa Giê-su chịu phép rửa 2.01.2020.

Vâng, “Người đã đến nhà mình”, chị đã tin nhận, tức là tin vào danh Người, và Người đã ban cho chị quyền trở nên con Thiên Chúa. Từ nay, mái nhà của chị, đơn độc, nhưng đã trở thành mái nhà của ân sủng, vì Thiên Chúa đấng đã lau sạch nước mắt cho chị, mãi mãi gìn giữ và dẫn dắt chị trong vòng tay yêu thương của Người.

Đa-Minh Trần văn Tân, SJ.