Hành hương, khám phá chính mình

Có những chuyến đi để khám phá một vùng đất mới, nhưng cũng có những chuyến đi để khám phá lại chính mình!

………………

Trên hành trình hành hương Năm Thánh 2025, tôi nhận ra rằng mỗi bước chân đi không chỉ là di chuyển trên con đường gập ghềnh, mà còn là nhịp đập của một cuộc hành trình nội tâm. Giữa những tiếng hát, lời kinh, và cả sự mệt nhoài vì nắng vì gió, tôi lại thấy mình nhỏ bé trước sự bao la của tình yêu Thiên Chúa.

Thoạt đầu, tôi nghĩ hành hương sẽ nhẹ nhàng như một chuyến picnic hay một chuyến trekking Laudato Si có thêm những giờ cầu nguyện. Nhưng rồi nắng cháy, những chặng đường dài, đôi giày trở nên nặng nề, và cả sự mệt mỏi tưởng chừng làm tôi muốn bỏ cuộc. Thế nhưng, chính lúc ấy tôi lại nhận ra: vượt qua sự dễ chịu quen thuộc cũng chính là bước ra khỏi vùng an toàn của mình.

Tôi bắt đầu học cách chậm lại để quan sát. Nhìn những cụ già khập khiễng vẫn cố gắng bước đi đến nhà thờ đọc kinh chiều, tôi thấy sức mạnh của sự kiên trì. Nhìn những em Thiếu Nhi Thánh Thể ríu rít cười vang, tôi thấy sự hồn nhiên. Và khi đến Giáo xứ xa xôi nhất trong chuyển hành trình Hành hương của tôi, bất chợt một người xa lạ chìa cho tôi chai nước và cùng nhau chia sẻ về chuyến hành trình của cả hai, tôi thấy lòng mình lặng lại bởi một tình thương giản dị mà sâu xa. Là một người trẻ của thế hệ “gen Z” tôi vốn quen với những tiện nghi của đời sống hiện đại: một chiếc giường êm ái, một căn phòng gọn gàng,  hay đơn giản chỉ là một buổi trà chiều cùng lũ bạn. Nhưng hành hương buộc tôi phải sống khác đi và chấp nhận thiếu thốn. Thế mà chính trong sự thiếu thốn ấy, tôi lại tìm thấy một sự đầy đủ khác – đầy đủ trong tình người, trong sự nâng đỡ, và trong những chia sẻ nhỏ bé nhưng quý giá.

……………

Một buổi chiều hành hương ấy , khi hoàng hôn buông xuống và trả lại cho sự tĩnh lặng của đêm đen,  chúng tôi vẫn chưa trở về “ Thủ đô ngàn năm văn hiến” . Bầu trời nhuộm một màu cam tím, bước chân của tôi nặng trĩu, và tôi cảm thấy lo lắng: “Đêm nay sẽ ngủ ở đâu?”. Thế rồi, chỉ một cuộc tin nhắn từ tôi gửi đến thầy, thầy đã mời chúng tôi vào trú lại. Thầy ở xa và gia đình thầy lại chẳng quen biết chúng tôi, vậy mà vẫn dành cho chúng tôi một căn phòng. Đêm hôm ấy, tôi nằm xuống dưới mái nhà xa lạ, và thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Tôi nghĩ: có lẽ hạnh phúc không phải là khi ta sở hữu nhiều, mà là khi ta được đón nhận tình người. Chính cái khoảnh khắc “được ngủ nhờ” dưới mái nhà xa lạ ấy đã gieo vào lòng tôi một niềm xúc động sâu xa – rằng thế giới này vẫn còn đầy rẫy sự tử tế, và ta có thể tìm thấy Chúa trong những điều rất giản dị. Một cử chỉ cho nước, một lời động viên, một nơi cho trú nhờ – tất cả đều mang hơi thở của yêu thương. Và trong yêu thương ấy, tôi thấy mình không còn lẻ loi, mà được nâng đỡ bởi những con người bình dị nhưng đầy nhân hậu.

……………………

Khi chuyến đi kết thúc, tôi hiểu rằng nó thực ra chỉ mới bắt đầu. Vì hành hương đâu chỉ dừng lại ở một chuyến đi, nó còn tiếp tục trong từng chọn lựa mỗi ngày: chọn kiên nhẫn thay vì nóng vội, chọn yêu thương thay vì ích kỷ. Mỗi ngày tôi sống sẽ là một bước chân khác trên hành trình dài của đời mình.

…………

Tuổi trẻ không chỉ để tìm kiếm thành công, mà còn để tìm kiếm Chúa. Và trong hành trình Năm Thánh này, tôi không bước đi một mình, Chúa Giêsu bước đi cùng tôi, Ngài dạy tôi rằng: hạnh phúc thật không phải là có đủ mọi tiện nghi, mà là biết phó thác trong tay Chúa và để trái tim được chạm vào tình yêu của Ngài, ngay giữa đời thường.

Trang Kưm MARIA