Tôi tìm gì…..

Khi đọc bức thư “Viết cho em… chút tâm tình sau Đại hội Giới trẻ Giáo tỉnh Hà Nội” của tác giả Cây bút chì nhỏ, tôi đã chựng lại nhiều nhịp, có chút xấu hổ, có chút tiếc nuối…


Là một người trẻ được tham dự hai ngày đại hội tại Đền Hùng, tôi bắt gặp chính bản thân mình xuất hiện trong bài viết nhiều lần. Tôi tự nhủ, tôi đọng lại được gì sau hai ngày ấy?  Phải chăng là những bức hình đăng facebook? Phải chăng là những cuộc hẹn cần gặp? Phải chăng là những lần “quẩy” chan chứa tiếng cười?

Rốt cuộc thì tôi cũng đã gặp được người tôi cần gặp, nhảy được bài cử điệu tôi muốn nhảy, được xem những tiết mục văn nghệ mang màu sắc đặc trưng của các giáo phận,… Tôi vẫn nhớ, những ký ức đẹp đẽ đó vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Có chút niềm vui mở ra, nhưng sự chênh vênh, trống rỗng vẫn luôn rón rén xen vào trong trái tim tôi, luôn luôn.

Khi có thì giờ hồi tâm lại, tôi nhận thấy sự trống rỗng đó có lẽ đến từ việc tôi chẳng thể nhớ được Đức cha đã giới thiệu gì, tôi đã ngủ trong lều trại khi những ngọn nến cầu nguyện được thắp lên, tôi không trốn lễ, nhưng tôi lại chẳng tỉnh táo khi tham dự thánh lễ long trọng ngày hôm đó. Không phải cảm giác trống rỗng nữa, nhưng là tội lỗi. Tôi đã đọng lại được gì? Câu hỏi ấy vẫn cứ vang vọng trong tâm trí tôi.

Suy cho cùng, tôi vẫn thấy “ tôi lạc quan giữa đám đông, nhưng khi một mình thì lại không”. Tôi nhận ra, tôi chỉ đang hoà tan, chứ chưa hoà nhập. Sức sống, lòng nhiệt huyết của người trẻ chỉ thật sự phát huy tác dụng khi tôi biết tìm kiếm Chúa trong mọi sự, có như vậy tôi mới thấy được ý nghĩa cuộc đời. Tôi hiểu được, khi niềm vui đến từ những “cái bên ngoài”, thì chắc chắn cũng sẽ rời đi như những chiếc lá vào mùa thu mà thôi…

Chu trình lặp đi lặp lại của đời sống mỗi ngày với công việc và học tập, tôi thấy mình như con cá mắc cạn, chẳng biết xoay vần ra sao, dần dần khiến tôi muốn thu mình lại trong chiếc “bể” của riêng tôi.  Rồi bỗng một ngày, tôi nhận được tin nhắn: “Thánh Giá sắp về tới quê mình rồi em ơi. Em có về không?” Những ký ức tươi đẹp đó lại một lần nữa ùa về, rạo rực trái tim tôi. Tôi muốn trở thành linh hoạt viên, được nhảy những bài cử điệu trên sân khấu to đoành ở đại hội, thật vinh dự biết bao. Tôi muốn gặp người này người kia, chúng tôi cũng đã hứa hẹn với nhau sẽ chụp chung với nhau nhiều bức ảnh. Bao nhiêu kế hoạch đã được lên, nỗi niềm háo hức, mong đợi bắt đầu mon men trong trái tim tôi. Tôi mong trái tim tôi sẽ được hoà cùng với nhịp đập của hàng chục nghìn bạn trẻ đến từ các giáo phận khác nhau…

Một buổi sáng đẹp trời nọ, tôi thấy fanpage của giáo phận đăng tải những hình ảnh về cuộc họp của ban tổ chức, tôi nhớ lại lá thư “Viết cho em…” Từng dòng từng chữ hiện trong đầu tôi, “Em có biết, để chuẩn bị một Đại hội như thế cần bao nhiêu “cái đầu” tổ chức không?”

Tôi cảm nhận được, và tôi cũng thấy có rất nhiều người đang ngày đêm lo lắng chuẩn bị cho công việc của đại hội năm nay, từ quý Đức cha, quý cha, quý tu sĩ nam nữ, quý thầy, đến các ân nhân, và cả những bạn trẻ cũng đang ngày đêm tập luyện và không ngừng chuẩn bị cho đại hội.

Tôi mong, không chỉ riêng cá nhân tôi nhưng là nhiều bạn trẻ khác, sẽ trả lời được những câu hỏi: “Tôi tìm gì trong đại hội năm nay? Tôi đọng lại được gì trong đại hội lần này”.  Để khi những ngày hạnh ngộ khép lại, mỗi bạn trẻ sẽ ghi khắc tên mình trong trái tìm đầy ắp tình yêu thương của Thiên Chúa, như theo lời Đức Thánh Cha Phanxico mời gọi, để trong Thiên Chúa ” bạn không phải chỉ là một con số nhưng là một gương mặt.” Chỉ khi như vậy, mảnh đất quan họ trữ tình với sức sống xuyên thời gian của chúng ta mới có thể trổ sinh hoa trái.

Liên Nguyễn