Tuổi phượng hồng
Hạ đã sang, cái nắng giòn tan nhảy nhót trên những tán phượng rực đỏ. Những ai đã một thời đi qua những tháng năm học trò hẳn sẽ được trở về với những hoài niệm trong sáng khi gặp lại sắc màu mãnh liệt ấy đâu đó trên dòng đời xuôi ngược. Tôi đã xa trường, xa lớp cũng gần mười hai năm tròn. Bất chợt, khi ngang qua một cổng trường giờ tan tầm, khi bầy ve cùng hòa điệu với những cô cậu học trò trong tiếng nói cười, tôi chợt nhớ mình của những ngày ấy. Những ngày mãi mãi chỉ một lần và duy nhất đi qua…
Một chút nhớ để biết ơn. Một chút nhớ để tâm hồn trẻ lại. Một chút nhớ để cố gắng, để bắt đầu lại khi ta thấy chùn chân mỏi gối trên cuộc lữ hành. Đó không phải là một nỗi nhớ dông dài nhưng là một nỗi nhớ cần thiết để tôi biết trân trọng tất cả những gì của ngày hôm nay. Cuộc sống này vốn dĩ đã bộn bề lo toan cho công việc, học tập, gia đình, bổn phận, trách nhiệm… Ký ức là nơi lưu giữ kỷ niệm, những bài học đầu đời mà chợt một lúc nào đó chúng ta lại tìm thấy động lực bước tiếp nhờ biết “trở về” và “dừng lại”.
Những năm tháng học trò thật quan trọng và ý nghĩa trong cuộc đời này. Để hôm nay, khi đi qua tuổi ấy, tôi mới hiểu “món quà” mà Thiên Chúa gieo xuống trong mỗi giai đoạn cuộc đời là gì? Thời gian cũng là một tặng phẩm Thần Linh, nhưng nó có sinh ích hay không còn phụ thuộc vào mỗi chúng ta rất nhiều. Khi mà đà tiến của những phương tiện vật chất cứ không ngừng chen lấn nhau trong thế giới của cả trẻ con và người lớn. Liệu có còn những cô cậu học trò túm tụm cùng nhau ôn bài, học nhóm nữa không? Liệu có còn những giờ chơi đá cầu, nhảy dây dưới sân trường rợp bóng nữa không? Hay những màn hình điện thoại, máy tính, thú tiêu sài, mua sắm… thu hút chúng ta hơn? Bởi chỉ cần một cái “quệt tay” hay “yêu sách” với cha mẹ là chúng ta sẽ có và thấy tất cả? Thế giới thật đó mà hóa ra ảo, gần đó mà hóa nên xa vời trong những mối tương quan thiết yếu nhất… Và những cuốn lưu bút hay những bài thơ chép tay tặng nhau trên giấy trắng mực thơm có còn đủ sức làm rưng rưng bao nỗi niềm người học trò nữa chăng?
Ai bảo những năm tháng học trò toàn những thơ mộng chỉ có hoa tươi, nắng đẹp? Ai bảo tuổi hoa chỉ có tiếng cười vô tư không chút gợn mây?
Nhưng đúng và đủ hơn phải nói đó là những tháng năm được đong đầy bằng những niềm vui, nỗi buồn, đong đầy bằng biết bao khó nhọc để rồi vỡ òa trong niềm vui chiến thắng, chiến thắng chính mình trong những mùa thi, trong những ngông nghênh của tuổi mới lớn…
Kìa! Mùa thi đang về, mặc cho xác phượng đã dệt thắm một khoảnh sân vắng cùng bao thanh âm của mùa hạ, của lòng người. Xin nguyện cầu cho các em hoàn tất những bài ôn thi dang dở bằng niềm tin và sự nỗ lực hết mình. Ước mong sao các em biết làm đẹp cho đời bằng những ước mơ với một ý chí “cứng”, vững vàng và một trái tim “mềm”, biết yêu thương. Để những sĩ tử của hôm nay là những bác sĩ, thi sĩ, những họa sĩ, kỹ sư…những con người có ích của ngày mai.
Violet