Tháng 5 lớn lên từ những mùa hoa

Cái nắng vàng chênh chao xuyên thủng bầu khí quyển đậu chặt trên lớp vỏ trái đất. Năm nay có người bảo mãi chẳng thấy hè về. Nhưng thời tiết có báo trước ai bao giờ. Giữa cái nóng của đất trời, cái nóng của lòng người, 5 sắc hoa vẫn ngạt ngào hương thơm kết toả dâng lên bàn thờ. Con chợt nhớ ra, mình đã lớn lên từ những mùa hoa.

Ngay từ đầu tháng năm đất Việt đã dạo dực vì Biển Đông dậy sóng. Cái nóng của đất trời chẳng thể nào so ví với cái nóng của lòng người. Thật buồn đã có người bỏ mạng vì những giây phút nóng giận mất yêu thương. Quê hương trong những ngày tháng 5 sao sục sôi mà buồn đến vậy.

Trở đi trở lại với lòng mình mà thấy cái cảm quan yêu nước cũng như bao nhiêu người Việt. Hôm trước đọc được status rất hay của cô bạn trước đây cùng khoa nhưng học lớp dưới, cô ấy bảo: “Tổ quốc và cha mẹ là 2 thứ duy nhất con người ta không được quyền lựa chọn (mình nói là tổ quốc chứ ko phải thể chế chính trị)”. Ngẫm kĩ mà thấy đúng vô cùng.

Dòng lịch sử của đất nước vẫn cứ chảy và con thuyền cuộc đời con vẫn trôi nhờ mái chèo Đức tin mà chính Chúa đã gửi trao qua gia đình. Một dòng hồi ức lại chảy mạnh trong tâm trí hồ như dòng thác lũ ào ào tuôn đổ vào những khối đá lạnh lùng. Có đêm trời nóng chợt tỉnh giấc thấy nhớ quê vô cùng.

Cũng mấy năm sống xa quê đi tha phương cầu thực nhưng hình ảnh về một miền quê yên bình bên dòng Lô Giang uốn khúc chảy cứ quanh quẩn đâu đây trong ký ức. Quê hương là hữu hình nhưng có những lúc lại là vô hình.

…Nhớ thời niên thiếu, mỗi khi những chú chim chào, chích choè về đậu trên cành cây cao cất tiếng hát gọi mùa hè hoa nở, lũ trẻ trong làng lại dạo dực bước vào mùa hoa dâng Mẹ. Tối mồng 1 tháng 5, ngày Lễ kính Thánh Giuse thợ và cũng là ngày khai mạc tháng hoa nhộn nhịp lắm. Những đoá hoa đủ năm màu sắc ngào ngạt hương thơm được kết thành những tràng hoa lớn hệt như những mâm xôi khổng lồ.

Những bông hoa ấy được các con hoa tuyển lựa từ khắp mọi gia đình được kết chặt thành kiệu và rước đi quanh làng. Những bông hoa đồng nội mọc lên tự nhiên đơn sơ, hiền hoà như chứa đựng cả tâm hồn chân chất của người dân quê vậy.

Làng cũng khá đông người nên chỉ các bạn nữ mới được vào đoàn hoa mà không phải tất cả đâu, bà quản còn phải chọn lựa sao cho phù hợp và đẹp đội hình nữa. Thế là đương nhiên có nhiều bạn nữ không được dâng hoa. Buồn lắm! Có bạn còn khóc. Nhưng biết làm thế nào, đoàn hoa chỉ 40 người không hơn không kém.

Mỗi đợt thi hoa toàn xứ, nhìn sang những họ lẻ ít người, đoàn hoa của họ có cả nam lẫn nữ mà thấy tủi thân. Có khi trộm nghĩ sao bất công vậy, giá mà có 2 đội thay nhau dâng thì hay biết mấy có khi những đứa con trai như chúng tôi cũng được vào đoàn hoa ấy chứ. Dâng hoa kính Mẹ có lẽ nào chỉ dành riêng cho con gái???

Những suy nghĩ trong trẻo ấy cũng dần dà phai nhạt theo thời gian để nhường chỗ cho những ước mơ xa xôi. Thế nhưng, những khúc ca ngọt ngào và những bông hoa tươi xinh quện chặt vào nhau có một sức sống mãnh liệt vượt thời gian và là nguồn dinh dưỡng nuôi sống hạt mầm Đức tin. Ai không đi qua những mùa hoa thì khó lớn nổi thành người Công giáo.

Hình ảnh những cô học trò trong sắc phục áo dài trắng tinh khôi uyển chuyển cùng cung đàn điệu hát mà dâng lên mẹ 5 sắc hoa thiêng liêng cứ theo con suốt những tháng năm qua. Giờ đây, những cô bé chạc tuổi con ngày ấy đã lớn cả rồi. Có người đã xây dựng gia đình và sinh con đẻ cái. Chỉ vài năm nữa thôi, con gái của họ lớn lên cũng sẽ vào đoàn hoa. Cứ thế hệ sau tiếp nối thế hệ trước mà dâng lên Mẹ những màu hoa hy sinh.

Thời gian biền biệt trôi, giờ ở một nơi xa quê hương mà trong lòng cứ bộn rộn. Một nỗi nhớ quẩn quanh mà ngôn ngữ của loài người thực khó diễn tả. Đã có lúc tưởng chừng như ngã gục trước những đam mê lạc thú của gian trần nhưng nhờ Ơn Chúa hiện hữu qua chính gia đình, làng mạc, quê hương và nhờ những mùa hoa tươi thắm đã giúp con đứng vững và băng qua những thử thách của cuộc đời.

Dẫu biết rằng phía trước còn nhiều chông gai, con đường mà con đang đi không êm ái, nhẹ nhàng như những gì người ta tưởng tượng. Nhưng khi có Chúa và Mẹ sánh bước cùng đi, con chẳng hề nao núng, chẳng hề lo sợ. Chính những nếp sống đạo bình dân ấy, từ chính những mùa hoa thơm ấy đã cho con cả một trời mơ, đã cho con trái tim biết yêu thương, đã cho con đôi tay biết sẻ chia, đã cho con đôi chân đi vào lòng đời…

“Nhịp bước bên Mẹ, con đem Giêsu đi vào lòng đời. Nhịp bước bên Mẹ, con gieo an bình vào trong thế giới”… Tiếng hát vang rền thôi thúc trong trái tim nhưng nhức đau. Một mùa hoa nữa đã đi qua quá nửa chặng đường mà con chưa có gì đáp đền cho cân xứng tình Chúa bao la, tình Mẹ dạt dào. Chỉ biết nhìn về chốn xa xăm, ở nơi ấy có Chúa và Mẹ đang dõi theo con.

Con đã lớn lên từ những mùa hoa
những bông hoa tuổi thơ dịu dàng
năm sắc hoa quện mùi tạo nỗi nhớ
vơi đầy theo năm tháng xuôi qua bến nước sông ngàn

Hôm nay con đi giữa chơi vơi
giữa những đau thương của kiếp người
nghe tiếng gió trầm lặng
thấy mùi hương huyền nhiệm
mùi hương hy sinh
tháng ngày lặng lẽ vương trên vai
những dấu chân thời trẻ trai lỡ nhịp

Ngày mai con trở về
với mùa hoa xưa ấy
hồn nhiên và ngây dại
con hái dâng mẹ
bông hoa thiêng liêng từ khu vườn cuộc đời
những cánh hoa có đủ năm sắc màu
bụi bặm và tổn thương

Sao hôm nay
con mê đắm lỗi tội
u mê chìm sâu vào giấc mơ thế trần
trong nắng chiều tàn tạ
con tưởng đã mồ côi
nơi ánh sáng nhiệm màu
có tiếng gọi
tháng 5 ơi mau đứng dậy
Mẹ giục con lên đường.

IMG_0629 01 mùa hoa tháng 5 03 5 sắc hoa dâng Mẹ ??????????????????????????????? ??????????????????????????????? ??????????????????????????????? ??????????????????????????????? IMG_2837 IMG_2847

Một ngày nắng tháng 5
Lô Giang