Tâm tình của thí sinh ngoài Công giáo khi kết thúc mùa thi
CHO ĐI YÊU THƯƠNG… GẶT VỀ HẠNH PHÚC
(Tâm thư gửi tình nguyện viên của một thí sinh CHƯA Công giáo)
Em kính chào tất cả các anh chị sinh viên Công giáo Bắc Ninh tại Hà Nội nói chung và các anh chị tình nguyện viên nhà Têrêxa Keang Nam nói riêng.
Thời gian cứ vùn vụt trôi. Vậy là thời gian thi Đại học cũng đã đi qua quá nửa vầng trăng rồi. Sau đợt thi em lại trở về với gia đình nhưng trong lòng cứ thầm mong được trở lại những ngày đã qua.
Trong suốt thời gian ở Hà Nội dự thi – một kì thi quyết định vận mệnh của tương lai, em đã được các anh chị giúp đỡ tận tình. Dù chỉ sống cùng nhau vài ngày thôi, nhưng anh chị đã để lại trong em những xúc cảm ngọt ngào khác hẳn với những gì đã hình dung từ trước.
Cái ngày ghi danh ở nhà thờ Bắc Ninh ấy, có lẽ là những người xa lạ khi mới gặp gỡ họ thường lạnh lùng với nhau. Lần đầu tiên gặp anh chị lòng em đầy ngổn ngang. Vì từ khi ở nhà tập xác định của em là không chơi, không nói chuyện với ai nên khi gặp mọi người em đã chìm vào im lặng. Thậm chí, những câu anh chị hỏi em cũng chẳng muốn trả lời. Lúc đó nghĩ vậy vì em thấy mình như người ngoài hành tinh lạc vào thế giới. Cái mặc cảm tôn giáo lấn át hết cả ý chí của em, em không phải là người Công giáo.
Bố mẹ em muốn yên tâm khi em ra ngoài Hà Nội thi nên đã gửi gắm em cho các anh chị chăm sóc. Khi được dẫn vào phòng để nghỉ, trong đó đã có vài anh chị đang nằm ngủ. Em cảm thấy các chị ấy cứ coi chúng em như không khí vậy, chẳng ai quan tâm xem em là ai, em đến từ đâu. Nỗi mặc cảm cứ lớn dần lên. Em cảm thấy chán nản, hụt hẫng, chẳng còn muốn ở đó nữa. Thú thực lúc đó em rất ghét mấy chị ấy. Sao các chị ấy kiêu và chảnh đến thế. Mọi quy tắc và luật lệ các anh chị ban hành em không hiểu và cũng chẳng quan tâm. Bởi ngay từ đầu đã suy nghĩ tiêu cực nên khi anh Sơn nhắc nhở tại phòng, em cũng chẳng thèm để ý, coi mọi thứ không liên quan gì đến mình cả. Bây giờ nghĩ lại thấy xấu hổ, sao mình lại kiêu và chảnh đến thế chứ.
Buổi tối hôm đó, sau khi các cha dâng Lễ cầu nguyện các anh chị đã tổ chức giao lưu và chia sẻ. Tất cả tình nguyện và thí sinh ngồi thành vòng tròn. Anh Sơn đã nói cho chúng em nghe về mục đích của của Nhóm. Lúc này em thấy những lời anh nói đầy ý nghĩa. Em nhớ một câu anh Sơn nói thế này “sau khi tham gia nhóm này anh nhận ra dù có khác biệt tôn giáo thì vẫn có thể hòa đồng và vui vẻ với nhau”. Rồi tiếp đó lại được nghe những lời giới thiệu rất đáng yêu và buồn cười nữa. Những suy nghĩ trong đầu em đã tan biến đi tự lúc nào không hay.
Mặc dù anh Sơn nói anh rất khó tính, sẵn sàng mang ba lô của thí sinh ra đường nhưng em biết anh rất yêu thương, chăm lo cho chúng em. Anh đã dạy chúng em những phép tắc tối thiểu khi ra ngoài cuộc sống. Sau đó anh chị đã cúi xuống rửa chân cho chúng em. Đó chính là việc làm của người phục vụ để chứng minh rằng, anh chị làm việc này tự nguyện chứ không ai bắt ép. Qua buổi tối ấy, em cảm thấy mọi người thật dễ thương, gần gũi như người trong một nhà.
Chỉ được ở nhà thờ Bắc Ninh vỏn vẹn chưa đầy một ngày, sáng sớm hôm sau em theo các anh chị ra Hà Nội. Trên xe có anh tài xế nói như khướu ý. Ban đầu em thấy rất ồn và nghĩ thầm “sao anh này nói nhiều thế, vô duyên thật”. Sau đó, thì chính em đã bật cười vì những câu nói hài hước của anh. Mục đích của anh tài xế chính là đem lại cho chúng em tâm lí thật thoải mái và tránh say xe. Khi nhận ra điều ấy, em thấy các anh chị thật chu đáo, lo cho chúng em từ những việc nhỏ nhất. Chỉ tội anh Tài cứ nói suốt dọc đường. Chắc anh ý mệt lắm. Ngồi trên xe mà em có cảm giác như đang đi du lịch. Trên gương mặt thí sinh, ai cũng vui tươi, mọi lo âu đã tan biến hết. Em thầm cảm ơn anh chị, các anh chị đã cho chúng em những phút giây thư giãn. Em tự hỏi, nếu không lên chuyến xe vui vẻ này thì lúc đó em sẽ buồn bã như thế nào.
Hà Nội – mảnh đất phồn hoa tấp nập dần hiện ra trước mắt chúng em. Cứ lần lượt chia tay anh chị và các bạn để về các địa điểm thi. Chúng em được đưa tới nhà Nhà Keang Nam. Đây chính là ngôi nhà chung cho chúng em và rất nhiều bạn lưu trú trong thời gian thi. Cảm giác bỡ ngỡ lại xuất hiện.
Bước vào ngôi nhà lạ và gặp những người lạ, trong lòng em thấy bồi hồi, em nhớ về gia đình dấu yêu đang ở quê, chắc mọi người lo cho em nhiều lắm. Nỗi nhớ và nỗi buồn cứ đan xen vào nhau và lớn dần lên. Bữa trưa hôm đó sao thật tẻ nhạt, vô vị đến thế. Toàn người dưng nước lạ nên chẳng ai quan tâm đến ai.
Thế nhưng chỉ vài giờ đống hồ sau, cảm giác buồn buồn ấy đã vụt tan theo những nụ cười trong trẻo. Buổi chiều hôm ấy khác xa hoàn toàn, trong ngôi nhà thân thương đã ngập tràn tiếng cười. Chúng em đùa vui rộn ràng như đàn chim đang vào mùa. Thế mới hiểu, anh chị thật dễ hòa đồng, thân thiện và vui tươi.
Khi đã quen và coi nhau như anh chị em trong một gia đình, em càng cảm nhận rõ nét hơn những tình cảm thiêng liêng mà các anh chị đã dành cho chúng em. Những bữa ăn gia đình quây quần đầy ắp tiếng cười. Những món ăn giản dị mà ngon miệng. Đó là nhờ anh chị đã hy sinh dậy từ sớm đi chợ tất bật chuẩn bị cho chúng em.
Anh chị có nhớ buổi tối hôm cầu nguyện trước khi đi thi không. Đối với em, chắc chẳng bao giờ em có thể quên được. Trong lúc chúng em đi chơi, bay nhảy tứ tung thì anh chị lại âm thầm chuẩn bị tất cả. Khi về đến cửa nhà thì có lệnh không ai được lên. Lúc đó, em nghĩ chắc đi chơi về muộn nên bị phạt. Sau đó, mỗi bạn được phát một cái khăn để bịt mắt, nắm lấy tay nhau đi lên cầu thang, băng qua chướng ngại vật. Dĩ nhiên không thể suôn sẻ nếu không có anh chị ở bên hướng dẫn. Chúng em lại bước vào không khí lắng đọng để cầu nguyện với đấng tối cao. Chính lúc đó, em mới hiểu thế nào là cầu nguyện, thế nào là người Công giáo.
Qua buổi cầu nguyện đó, em thấy mình lớn lên nhiều. Từ cái nắm tay, sự chỉ dẫn ấy đã cho chúng em gần nhau thêm. Cảm ơn các anh các chị đã tổ chức buổi cầu nguyện đầy ý nghĩa. Nếu được lên Hà Nội, chắc chắn em sẽ đến cùng mọi người.
Giờ cầu nguyện khép lại, chúng em lại được hòa vào buổi văn nghệ rưng rức tiếng cười. Những bài hát mà từ nhỏ em chưa bao giờ được nghe. Tên tuổi của mỗi người cũng được ghép với các tính từ hết sức đáng yêu. Thật hạnh phúc thật thú vị là những tính từ mà em cảm thấy tồn tại nơi chúng ta. Đó là ngày đầu tiên chúng ta bên nhau nhưng sao em cảm thấy như là duyên nợ tự bao đời.
Anh chị ơi! Quên sao được ngày làm thủ tục dự thi. Chuẩn bị lên đường thì trời đổ mưa to. Lũ chúng em đứng ngồi than thở mà có biết đâu, các anh chị đang chuẩn bị áo mưa, ô và nón mũ cho chúng em. Dù trời có mưa to thế hay mưa to nữa thì anh chị vẫn cứ đưa chúng em đến trường thi. Chẳng quản thời tiết, các anh chi vẫn bung ra đường để đưa đón chúng em. Những hạt mưa xối xả như chút nước nhưng anh chị vẫn vững vàng tay lái. Dường như bên cạnh anh chị còn có một sức mạnh của thần linh.
Qua anh chị, chúng em đã được tiếp thêm sức mạnh. Một sức mạnh mà em hiểu rằng em sẽ chẳng có được nếu không tới đây để cùng sống với anh chị. Chẳng khi nào chúng em thấy lo lắng tới việc đi lại, ăn uống. Dù địa điểm thi có xa và khó khăn, anh chị vẫn khắc phục để đưa chúng tới nơi đúng giờ.
Những buổi mưa thì ướt át, những buổi nắng thì đẫm mồ hôi. Ngồi sau xe mà thấy thương anh chị quá chừng. Trong những ngày nghỉ hè này đáng lẽ các anh chị sẽ về cùng gia đình để nghỉ ngơi nhưng lại hy sinh giúp đỡ chúng em. Dù mệt mỏi là vậy nhưng các anh chị chẳng kêu than một lời vẫn luôn nở nụ cười, hỏi thăm và động viên chúng em. Anh chị còn tạo không khí vui tươi để chúng em bình tĩnh. Các anh chị còn nhiệt tình chia sẻ những kinh nghiệm và bài học khi đi thi. Nhiều anh chị còn giúp chúng em ôn bài một cách hiệu quả nhất. Chưa bao giờ đi thi em lại cảm thấy tự tin đến thế. Chẳng biết kết quả ra sao nhưng em biết mình đã chiến thắng bản thân nhờ sự trợ giúp của các anh chị.
Chắc nói là tối hôm thi vẫn đi chơi, không lo bài vở sẽ chẳng ai tin đâu. Thế mà buổi tối nào chúng ta cũng rực rỡ (hihi). Dù đi chơi nhưng em hiểu rằng mục đích chính là anh chị muốn chúng em thật thoải mái không có một áp lực nào vì nếu lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì. Học hành 12 năm trời chứ vài giờ trước khi thi thì giải quyết được gì.
Những trò chơi giúp chúng em gần nhau hơn, thắm thiết tình bạn bè. Hòa vào những nụ cười vui tươi, lòng em lại lắng lại, không bồn chồn không lo âu. Những tình huống, những câu hỏi vừa hóc búa lại hài hước dù vô tình hay hữu ý đã khơi gợi lại cho chúng em rất nhiều những kiến thức đã được học.
Những ngày ấy đẹp thật đấy, bây giờ ngồi đây viết những dòng này mà có lúc thấy mình cười một mình các anh chị ạ. Nào là hôn tay, tự nói mình là con vật gì, đặc biệt là trò gặm cỏ, ôi sao ngộ nghĩnh và thân thương đến vậy. Chúng ta đã sống bên nhau thật vui tươi thật đầm ấm. Anh Giáp bảo: “Nếu một nhà có ngần này người con thì lúc nào cũng huyên náo, rộn rã tiếng cười đùa”.
Ôi! Những ngày thi đẹp quá! Em cảm thấy anh chị đã thay mặt cha mẹ em để quan tâm chăm sóc lũ chuột này. Hình ảnh vất vả tảo tần của anh chị giúp em hiểu và thêm thương cha mẹ nhiều hơn. Chỉ có người trong gia đình mới giúp nhau như thế chứ người dưng nước lã ai làm vậy. Anh chị nhỉ. Anh chị còn hát rằng “anh em chúng ta có chung một ngôi nhà, anh em chúng ta có chung một người cha, dù có đi xa vẫn mong quay về nhà, nhà chúng ta ngôi nhà rộng lớn bao la…” Em hiểu rằng ngôi nhà của chúng ta thật rộng lớn vì chúng ta có chung một người cha. Người cha đó là ai em chưa hiểu nhưng chắc chắn em sẽ kiếm tìm.
Mùa thi đã đi qua, cuộc vui nào rồi cũng phải chia xa. Nhưng những xúc cảm và kỉ niệm thì vẫn còn mãi trong tim em. Những thí sinh chúng em, ai cũng ước được hơn một lần nữa anh chị giúp sức. Anh chị đã thành công với công việc hy sinh của mình. Anh chị đã trao đi yêu thương để chúng em gặt về hạnh phúc. Hạnh phúc của tình yêu thương gia đình. Hạnh phúc của giây phút xum họp, từ xa lạ đến gần gũi thân quen để cùng nhau đi tới tương lai.
Dù chỉ vài ngày nhưng cũng đủ để đọng lại trong tâm hồn chúng em tình cảm và lòng biết ơn. Cảm ơn anh chị vì tất cả những gì tốt đẹp nhất anh chị đều dành cho chúng em. Chúc cho Nhóm Sinh viên Công giáo Bắc Ninh tại Hà Nội sẽ ngày càng lớn mạnh và phát triển. Anh chị sẽ tiếp tục giang rộng vòng tay để tiếp sức cho các sĩ tử. Những gì anh chị đã làm cho thấy sự nhiệt huyết đối với mọi người. Đặc biệt, tôn giáo không phải là rào cản mà đó là chiếc cầu nối để chúng ta đến gần với nhau hơn. Nhờ anh chị mà em đã nhận ra nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Tình cảm chính là món vô giá anh chị dành tặng cho chúng em. Anh chị – những Sinh viên Công giáo Bắc Ninh tại Hà Nội đã phục vụ rất chu đáo, tận tình. Anh chị đã dùng tình cảm của mình để hết lòng phục vụ chúng em. Phục vụ từ tâm tình tự nguyện chứ không phải là nghĩa vụ. Chính anh chị đã xua tan nỗi nhớ nhà trong chúng em bằng những tiếng cười, những trò chơi vui nhộn. Anh chị đã tạo cho chúng em một gia đình mới để vững tâm cho một kỳ thi.
Cảm ơn anh chị vì tất cả những gì đã dành cho chúng em!
Em của anh chị
Nguyễn Thị Hà Anh
Hình ảnh tiếp sức mùa thi: