Đi Hành Hương Được Gì?
Hành hương không chỉ là một chuyến đi, mà còn là một hành trình của tâm hồn, nơi mỗi người lữ hành đều mang trong mình những khát khao, những ưu tư và những hy vọng. Vừa qua, tôi đã bộ hành đến nhà thờ giáo xứ Bút Đông, một trong bảy nhà thờ được chọn làm điểm hành hương của Tổng Giáo phận Hà Nội. Đồng hành với tôi là quý Cha, quý sơ, quý thầy thuộc phân khoa triết học và tu đức thuộc Đại chủng viện thánh Giuse Hà Nội. Vậy sau chuyến đi tôi được gì?

Đi hành hương, trước hết là được di chuyển, được rời khỏi không gian quen thuộc để đến một mảnh đất khác lạ. Khoảng khắc đặt chân đến miền đất ấy, tôi cảm nhận được bề dày lịch sử của giáo xứ qua những công trình phong rêu, qua ngôi nhà tổ, qua chính đức tin của giáo dân nơi đây. Hành trình ấy không chỉ giúp tôi mở ra về mặt không gian, mà còn mở lòng, ra khỏi khuôn viên quen thuộc của đời sống thường nhật để khám phá những điều mới mẻ trong tâm hồn.
Một điều ý nghĩa khác là được đi bộ, được sống chậm lại để cảm nhận rõ hơn thực trạng cuộc sống. Khi từng bước chân chạm xuống con đường hành hương, tôi nhận ra vẻ đẹp của sự kiên trì, sự khiêm nhường và sự đồng hành. Đi bộ không chỉ là phương tiện di chuyển, mà còn là cơ hội để suy tư, để cảm nhận từng hơi thở của cuộc sống xung quanh.
Hành hương cũng là hành trình liên hệ với đời sống nội tâm. Nó cho tôi cơ hội nhìn lại chính mình, tự hỏi về hành trình đức tin, về ơn gọi và những giá trị mà tôi đang theo đuổi. Đối với những ai đang sống trong ơn gọi dâng hiến, đây còn là dịp đặc biệt để đào sâu đời sống thiêng liêng, để thấy rõ hơn sứ mạng và trách nhiệm của mình trong đời sống phục vụ.
Bên cạnh đó, hành hương còn là một hành trình giúp tâm hồn được mở ra, được bỏ đi những tiện nghi thường ngày để cảm nhận sự đơn sơ, khó nghèo và tinh thần phó thác. Khi không còn những tiện nghi quen thuộc, tôi học cách sống giản dị hơn, lắng nghe và đón nhận những điều nhỏ bé với một tâm hồn rộng mở. Chính trong sự từ bỏ đó, tôi nhận ra điều gì là thật sự cần thiết cho hành trình đức tin của mình.
Năm Thánh 2025 không chỉ là một thời khắc đặc biệt, mà còn là một lời mời gọi mỗi người lên đường, bước đi trong niềm tin, sống trọn vẹn với ơn gọi của mình và trở thành chứng nhân của niềm hy vọng. Bằng một cuộc sống vững vàng trong đức tin, vui mừng trong đức cậy và nhiệt thành trong đức mến.
Ngô Minh