Con… nợ cha!

Con… nợ cha!
(Tháng 11 – nhớ về người cha đã đi xa)
——–
Con nợ cha – những buổi chiều nhặt nắng,
Bóng dáng gầy đứng lặng cửa thềm xưa.
Nợ ánh mắt dõi theo từng giấc mộng,
Và hơi sương phủ trắng bốn mùa mưa.
.
Con nợ cha – từng bữa cơm đạm bạc,
Miếng ngon cha nhường, nụ cười lặng thinh.
Nợ tiếng gọi trong đêm con lạc bước,
Dẫn con về qua giông gió, tử sinh.
.
Con lớn rồi, cha thêm phần lặng lẽ,
Gánh lo toan thay phần kiếp đời con.
Cha dạy con bằng đôi tay chai sạn,
Mà con đâu hiểu hết những hao mòn.
.
Con từng nghĩ thời gian còn dài mãi,
Nào ngờ đâu cha vội vã đi xa…
Chưa kịp nói: “Con thương cha nhiều lắm”,
Chưa kịp về… cha chẳng đợi con mà.
.
Giờ cha mất, nỗi nhớ dâng vô tận,
Một đời con – chỉ biết khóc muộn màng.
Chữ hiếu ấy chưa tròn trong năm tháng,
Yêu thương kia… chưa kịp nói, đã tan.
.
Con nợ cha – một đời không thể trả,
Chỉ mong cha bình yên chốn thanh nhàn.
Mỗi sớm thức, con vẫn thầm gọi khẽ:
“Cha ơi… con xin lỗi – muộn màng quá, cha ơi!”
– Maria –