Mùa Chay qua đi, để lại gì?
Có những mùa trong năm trôi qua thật nhanh, chỉ để lại vài ký ức mờ nhạt. Nhưng có những mùa, dù ngắn thôi, lại khắc sâu trong tâm hồn ta những vết hằn khó quên.
Tôi không còn trẻ để háo hức với những khởi đầu vội vã, cũng không đủ mạnh mẽ để bước đi như chưa từng mỏi mệt. Mùa Chay năm nay đến với tôi nhẹ nhàng, không tiếng gõ cửa rộn ràng, không thánh lễ đông người hay chương trình linh thao đặc biệt. Chỉ là một vài lời mời gọi trong thinh lặng, một ít tro bụi trên trán, và rất nhiều giờ lặng lẽ trước Nhà Tạm. Lạ thay, chính trong sự âm thầm đó, tôi lại nghe tiếng Chúa rõ hơn bao giờ hết.
Tôi đã trở về với chính mình?
Có lẽ nhiều năm qua, tôi quen sống với những việc bổn phận – cầu nguyện, dạy học, thi hành sứ vụ tông đồ – đến độ quên mất việc ngồi xuống thật lâu với chính mình. Mùa Chay này, tôi tập dừng lại.
Tôi nhìn vào chính mình, vào những vùng bóng tối tôi hay né tránh. Tôi thấy sự nóng nảy mà tôi hay biện minh là “nóng tính thôi mà”; thấy những lần cầu nguyện tôi để lòng mình trôi đi chỗ khác; thấy sự mỏi mệt tôi cố gắng phủ bằng nụ cười thường trực.
Tôi nhận ra mình yếu đuối hơn tôi tưởng.
Và trong sự thật ấy, tôi lại thấy nhẹ lòng.
Vì cuối cùng, Chúa không cần tôi hoàn hảo. Chúa chỉ cần tôi thật.
Tôi có trở về với Thiên Chúa?
Tôi nghĩ mình vẫn sống gần Chúa – là nữ tu mà, ngày nào chẳng cầu nguyện. Nhưng Mùa Chay lại cho tôi thấy một khoảng cách mỏng manh nhưng rõ ràng giữa thói quen đạo đức và tình yêu thật sự.
Tôi bắt đầu nói chuyện với Chúa nhiều hơn – không phải bằng kinh nguyện dài dòng, mà là những lời thì thầm rất thật: “Con mệt lắm…”, “Con không hiểu…”, “Con sợ, Chúa ơi…”
Và tôi nghe Chúa nói với tôi trong Kinh Thánh, trong bài giảng, qua ánh mắt người chị em sống bên cạnh. Những câu nói như thể dành riêng cho tôi: “Hãy trở về với Ta, hết lòng” – “Đừng sợ, Ta đã gọi ngươi bằng chính tên ngươi.”
Tôi thấy mình được yêu. Dù tôi chưa làm gì để xứng đáng.
Tôi có sống vì tha nhân?
Có những mùa tôi bận rộn làm rất nhiều việc tông đồ – đi dạy giáo lý, lăn xả vào sứ vụ được giao, hoàn thiện nhiều chương trình, kế hoạch chung của nhà dòng. Nhưng Mùa Chay này, Chúa không mời tôi làm thật nhiều, mà mời tôi yêu thật nhiều.
Yêu bằng sự kiên nhẫn với những người mà tôi tiếp gặp, với những người cộng tác với mình trên con đường phục vụ. Yêu bằng sự vâng lời, và tận tụy. Yêu bằng một lời cầu nguyện cho người đã làm mình tổn thương…
Tôi học lại từ đầu bài học của Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu: yêu trong những việc nhỏ. Và tôi nhận ra, đó mới là điều Chúa cần nơi tôi – một tình yêu nhỏ bé, đều đặn, và âm thầm như giọt dầu trong đèn của năm cô trinh nữ khôn ngoan. Tôi ngỡ ngàng khi nhận ra, tình yêu này cũng chính là tình yêu thuở ban đầu, khi tôi chập chững bước vào đời tu.
Sau Mùa Chay – Tôi còn lại gì?
Mùa Chay đi qua, để lại trong tôi một khoảng trống… nhưng không phải là khoảng trống lạnh lẽo, mà là một khoảng không gian cho Chúa ở lại.
Tôi không chắc mình đã “cải hóa” đủ để thành một người khác. Nhưng tôi thấy mình thật hơn, đơn sơ hơn, lặng hơn. Và nhất là, tôi tìm thấy lại… tình yêu thủa ban đầu. Tôi yêu những gì Chúa gửi đến cho cuộc đời tôi, trong cả những khó khăn và thử thách. Nhưng con người mau kiệt sức, tôi cũng xin Chúa luôn ở bên để trợ giúp, để nâng đỡ, để thêm sức hộ phù.
Có thể đó là điều quý giá nhất: để Mùa Chay không chỉ đi qua lịch phụng vụ, mà đi qua đời tôi, để lại một điều gì đó không mất đi – như một vết thương êm dịu của ân sủng, như một dấu chấm lặng giữa dòng đời vội vã, như một lời hẹn thầm: “Ta luôn ở đây, chỉ cần con trở về.”
An Bình