Cuộc hành hương Nội Tâm: Chương 8

CHƯƠNG 8: DẤU ẤN TRONG CÁT

  1. Dấu chân trên hành trình

Sa mạc vẫn trải dài vô tận.

Elyah bước đi chậm rãi, hơi thở đều đặn nhưng nặng nề. Đôi chân anh lún sâu vào cát mềm, để lại những dấu chân kéo dài phía sau, như một chuỗi ký ức không thể xóa nhòa.

Anh đã đi qua nhiều nơi, đã nhìn thấy những điều kỳ diệu, nhưng trong lòng anh vẫn còn một điều gì đó chưa thể hóa giải.

Tại sao?

Tại sao Thiên Chúa lại chọn một hành trình dài như vậy để dạy con người về lòng tin?

Anh đã chứng kiến dân Israel được cứu khỏi Ai Cập, nhưng họ vẫn than phiền. Họ đã thấy biển tách đôi, đã ăn manna từ trời rơi xuống, đã uống nước từ tảng đá… Nhưng chỉ cần chờ đợi lâu một chút, họ lại quay lưng với Thiên Chúa, quỳ xuống trước một tượng thần do chính tay họ tạo ra.

Elyah nhìn những dấu chân mình in trên cát và chợt tự hỏi—có bao nhiêu lần anh cũng giống như họ?

Có bao nhiêu lần anh đã thấy bàn tay Thiên Chúa trong đời mình, nhưng rồi lại để cho những nghi ngờ cuốn trôi tất cả?

Anh thở dài, cúi đầu xuống, cảm thấy lòng nặng trĩu.

“Elyah.”

Giọng nói dịu dàng của Chúa Giêsu vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.

Anh ngước nhìn Người.

Chúa Giêsu vẫn bước đi bên cạnh anh, ánh mắt Người phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ nơi cuối chân trời.

Anh hít một hơi sâu. “Lạy Thầy… Con vẫn chưa hiểu. Con đã thấy quá nhiều, nhưng tại sao lòng con vẫn còn dao động?”

Chúa Giêsu mỉm cười, ánh mắt Người dịu dàng nhưng đầy ý nghĩa.

“Hãy nhìn lại hành trình của dân Israel. Con có nghĩ rằng Thiên Chúa đưa họ vào sa mạc chỉ để thử thách họ không?”

Elyah chớp mắt, chần chừ. “Không phải vậy sao?”

Chúa Giêsu lắc đầu. “Không. Ngược lại. Thiên Chúa không thử thách họ để xem họ có xứng đáng hay không. Người thử thách họ để họ hiểu chính mình. Sa mạc không phải là nơi Thiên Chúa thay đổi ý định về con người. Sa mạc là nơi con người thay đổi ý định về Thiên Chúa.”

Anh dừng lại.

Anh chưa từng nghĩ theo cách đó.

Chúa Giêsu tiếp tục, giọng Người trầm lắng nhưng mạnh mẽ.

“Ngươi phải nhớ lại tất cả con đường mà Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, đã dẫn ngươi đi suốt bốn mươi năm qua trong sa mạc, để hạ ngươi xuống, để thử thách ngươi, và để biết điều gì có trong lòng ngươi: ngươi có giữ các mệnh lệnh của Người hay không.” (Đnl 8,2)

Elyah cảm thấy một điều gì đó trong lòng mình vỡ òa.

Anh luôn nghĩ rằng thử thách là để Thiên Chúa xem anh có xứng đáng không.

Nhưng sự thật là—thử thách là để anh hiểu mình thực sự cần gì.

Sa mạc là một tấm gương.

Nó không che giấu bất cứ điều gì. Nó bộc lộ sự yếu đuối, nỗi sợ hãi, và cả những ảo tưởng mà con người vẫn tự dối mình.

Và chỉ khi ta nhìn vào chính mình với tất cả sự thật, ta mới có thể thực sự đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa.

Elyah cúi đầu, hai tay siết chặt.

“Lạy Thầy… Con đã sợ hãi quá lâu rồi.”

Chúa Giêsu gật đầu. “Nhưng con đã sẵn sàng bước tiếp, đúng không?”

Anh hít một hơi sâu. Trong lồng ngực anh, một điều gì đó đang thay đổi.

Anh không chắc mình đã sẵn sàng hoàn toàn.

Nhưng anh sẽ bước tiếp.

2. Ngọn lửa thanh luyện

Bầu trời dần chuyển sang màu tím thẫm khi màn đêm buông xuống. Xa xa, một ánh sáng le lói giữa sa mạc, nhấp nháy như một ngôi sao lẻ loi giữa bóng đêm.

Elyah nheo mắt. Đó là một đống lửa.

Chúa Giêsu bước đến gần, và Elyah cũng theo sau.

Trước ngọn lửa ấy, một người đàn ông đứng đó, dáng vẻ mạnh mẽ nhưng đôi mắt ông ánh lên vẻ trầm tư sâu sắc.

Elyah nhận ra ông ngay lập tức.

“Ông Môsê…”

Chúa Giêsu gật đầu. “Đêm nay, con sẽ thấy một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất trong hành trình của dân Israel.”

Elyah quan sát Môsê, thấy ông đang nhìn vào ngọn lửa với ánh mắt quyết tâm. Đằng sau ông, dân Israel cũng đang tập trung lại, gương mặt họ lộ rõ sự chờ đợi, lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng.

Rồi Môsê cất tiếng.

“Anh em hãy thánh hiến mình, vì ngày mai Đức Chúa sẽ làm những điều kỳ diệu giữa anh em.” (Gs 3,5)

Elyah cảm thấy tim mình thắt lại.

Thánh hiến.

Ngày mai, họ sẽ bước vào Đất Hứa.

Ngày mai, hành trình sa mạc sẽ kết thúc.

Elyah quay sang Chúa Giêsu, giọng anh khẽ run.

“Họ đã sẵn sàng chưa, lạy Thầy?”

Chúa Giêsu nhìn vào ngọn lửa, đôi mắt Người sáng lên trong ánh đỏ rực.

“Họ không cần phải hoàn hảo để bước vào Đất Hứa, Elyah. Họ chỉ cần sẵn sàng để được biến đổi.”

Elyah nhìn sâu vào ngọn lửa, và anh nhận ra—Sa mạc không phải là điểm đến.

Sa mạc là nơi để con người được tinh luyện, khiến họ trở nên đủ mạnh mẽ để đón nhận lời hứa.

Và anh, Elyah, cũng đang ở giữa một ngọn lửa như vậy.

Anh không thể mãi hoang mang.

Anh không thể mãi do dự.

Anh đã đi qua bao nhiêu cơn bão, đã vượt qua bao nhiêu thử thách.

Giờ đây, anh phải quyết định.

Anh có thực sự sẵn sàng đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa không?

Elyah nhắm mắt, để hơi nóng của ngọn lửa bao trùm lấy anh.

Trong sự im lặng ấy, anh biết rằng mình đã thay đổi.

Câu hỏi suy ngẫm:

  1. Ta có đang đi qua một hành trình sa mạc trong cuộc đời mình không? Ta có hiểu rằng sa mạc không phải là hình phạt, mà là nơi Thiên Chúa biến đổi ta không?
  2. Ta có giống dân Israel—nhìn thấy biết bao phép lạ nhưng vẫn hoài nghi Thiên Chúa không?
  3. Nếu ngày mai ta bước vào “Đất Hứa” của đời mình—ta đã sẵn sàng để được biến đổi chưa?

Elyah đã sẵn sàng bước tiếp.

Còn bạn?

Sophie Vũ

MỤC LỤC

Giới thiệu

Chương 1: Lạc Lối Giữa Biển Người

Chương 2: Khởi Nguyên – Từ Hỗn Mang Đến Ánh Sáng

Chương 3: Hành trình qua Đại Hồng Thuỷ

Chương 4: Dấu chân trên cát

Chương 5: Đêm của những người lữ hành

Chương 6: Hơi thở của sa mạc

Chương 7: Ngọn lửa và tiếng thì thầm