Cuộc Hành Hương Nội Tâm : Chương 1
LỜI MỞ ĐẦU
Trong đêm Giáng Sinh 24 tháng 12 năm 2024, Đức Giáo Hoàng Francisco đã chính thức khai mạc năm Thánh “Những người hành hương của hy vọng”. Việc cử hành Năm Thánh là một truyền thống lâu đời của Giáo Hội nhằm giúp các Tín hữu “tái khám phá niềm vui gặp gỡ Chúa, canh Tân tâm linh và dấn thân vào việc biến đổi thế giới”. Năm Thánh 2025 mời gọi Tín Hữu lên đường trong niềm hy vọng.
Khắp mọi nơi trên thế giới, các cộng đoàn đã, đang và sẽ tiến hành những chuyến hành hương về thành đô Vĩnh Cửu -Vatican- để bước qua cửa Thánh. Hoặc hành hương về những nhà thờ được chỉ định trong Giáo Phận nhằm lãnh ơn Toàn xá.
Cùng với lời mời gọi ấy, chúng ANH cũng tổ chức một chuyến hành hương đặc biệt. Nơi đây, Chúa Giêsu sẽ trở thành Hướng dẫn viên dắt chúng ta tìm về Ơn cứu độ. Chuyến đi này không chỉ là hành trình tái khám phá Kinh Thánh mà còn là cuộc gặp gỡ sâu sắc với Chúa Giêsu, giúp bạn hiểu rõ hơn về giáo lý và tình yêu của Ngài.
Để chuẩn bị hành trang cho chuyến đi bạn không cần gì khác ngoài khát khao hoán cải và đổi mới hoàn toàn trong Chúa Giêsu.
Chúc bạn một cuộc hành hương nội tâm đầy biến đổi.
Mời bạn lên đường với Chúa Giêsu.
CHƯƠNG 1: LẠC LỐI GIỮA BIỂN NGƯỜI
- Trên những con đường bụi mờ của Giêrusalem
Hoàng hôn buông xuống trên thành Giêrusalem, nhuộm cả bầu trời một sắc đỏ cam như ngọn lửa bập bùng giữa không trung. Từng cơn gió khô ráp lướt qua những bức tường đá cổ kính, cuốn theo bụi đường và tiếng bước chân vội vã của đoàn người hành hương. Họ từ khắp nơi đổ về, chen chúc trên những con phố chật hẹp, với ánh mắt đầy mong đợi hướng về Đền Thờ, nơi linh thiêng nhất của dân Israel.
Giữa dòng người ấy, một chàng trai trẻ lặng lẽ bước đi, mắt nhìn xa xăm, tâm trí ngổn ngang những suy nghĩ mơ hồ. Anh không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Cuộc đời anh, giống như cơn gió hoang dại trên sa mạc Giuđê, trôi dạt mà chẳng có điểm đến.
Tên anh là Elyah.
Sinh ra trong một gia đình bình dân, Elyah lớn lên dưới bóng của Đền Thờ nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Chúa. Cha anh là một thợ mộc lành nghề, một người đàn ông trầm lặng, suốt ngày vùi mình vào công việc. Mẹ Anh, một phụ nữ hiền từ, từng kể cho anh nghe những câu chuyện về các tổ phụ và lời hứa của Thiên Chúa dành cho dân Người. Nhưng đối với Elyah, đó chỉ là những huyền thoại xa xôi, những lời lẽ đẹp đẽ nhưng chẳng thể nào chạm đến nỗi hoang mang trong lòng anh.
Cuộc sống của anh là một chuỗi ngày đơn điệu, lặp đi lặp lại giữa công việc tay chân và những đêm dài trằn trọc, tự hỏi liệu có ý nghĩa nào nằm sau sự tồn tại của mình hay không? đối với anh, những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng chỉ là những cơn gió thoảng qua, không đủ sức nâng anh bay lên.
- Cuộc gặp gỡ định mệnh
Đêm ấy, khi tiếng kèn trầm hùng vang lên từ Đền Thờ báo hiệu giờ cầu nguyện, Elyah không theo chân đám đông bước vào sân đền. Thay vào đó, anh lang thang dọc theo những bức tường đá rêu phong, dừng chân bên một khu chợ nhỏ đang dần khép lại. Những quầy hàng vương vãi vài trái lựu dập nát, những con cá ươn sót lại trên tấm vải bẩn. Không khí đẫm mùi hỗn độn của mồ hôi, gia vị và bụi đường.
Anh ngồi xuống bậc thềm lạnh lẽo, hai tay ôm đầu, lòng ngập tràn cảm giác trống rỗng. Thành phố ngoài kia vẫn sống động, bất chấp màn đêm. Ánh đèn neon nhấp nháy, tiếng còi xe vang lên từng nhịp. Tất cả dường như xa lạ. Anh cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, đứng bên lề cuộc sống của chính mình. Anh từng nghe ai đó nói rằng: tuổi trẻ là mùa xuân của đời người, nhưng với anh, nó giống như một mùa đông dài vô tận: không hoa, không nắng, chỉ có những cơn gió lạnh cắt da, cắt thịt.
Anh thường tự hỏi mình: “Tôi sống để làm gì?” Câu hỏi ấy cứ quay cuồng trong đầu anh hàng trăm lần, mỗi lần luôn để lại một vết xước sâu hơn trong tâm trí. Anh từng thử tìm câu trả lời trong những cuốn sách triết học, trong những cuộc nhậu thâu đêm với đám bạn, trong những giờ lướt mạng xã hội đến mỏi mắt… Nhưng chẳng có gì cả, anh vẫn không tìm thấy câu trả lời. Tất cả những gì anh thấy là sự trống rỗng, như một chiếc bình vỡ chẳng thể chứa nổi thứ gì bên trong.
Đêm nay lạnh hơn thường lệ, anh kéo cổ áo che lấy mặt mình, cố gắng của đi cái rét đang len lỏi trong từng thớ thịt. Nhưng cái lạnh thật sự không đến từ thời tiết, nó ở trong anh, một khoảng trống sâu thẳm, như một hang động không đáy mà anh đã vô tình rơi vào từ lâu. Anh không biết nó bắt đầu từ khi nào: từ lúc anh sinh ra? Hay từ khi anh quyết định sống cuộc đời tạm bợ ở nơi này? Giữa những tháng ngày trôi qua như một cuốn sách không có mục lục. Anh đã từng nghĩ mình sẽ làm được điều gì đó lớn lao? Một nghệ sĩ, một nhà văn hay ít nhất là một người có thể ngẩng cao đầu giữa đám đông? Nhưng giờ đây, anh chỉ là một bóng hình mờ nhạt, lặng lẽ đi qua dòng người hối hả ngoài kia.
“Ngươi đang tìm kiếm điều gì?”
Giọng nói ấy cất lên từ bóng ANH, trầm ấm nhưng mạnh mẽ, như một làn gió mát thổi qua lòng sa mạc. Elyah giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt anh. Người ấy khoác tấm áo dài màu đơn sơ, đôi mắt sâu thẳm như phản chiếu cả bầu trời đầy sao. Có điều gì đó ở Người khiến Elyah không thể rời mắt — một sự bình an kỳ lạ, một uy quyền không cần chứng minh.
“Tôi không biết,” Elyah đáp, giọng nghèn nghẹn. “Tôi chỉ thấy mình lạc lõng. Tôi không biết mình thuộc về đâu.”
Người ấy nhìn anh thật lâu, rồi chậm rãi nói:
“Con đường mà ngươi đang đi không dẫn đến đâu cả. Nhưng nếu ngươi muốn, Ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường khác — một con đường không dễ dàng, nhưng sẽ dẫn đến sự sống thật.”
Elyah siết chặt bàn tay. Anh không hiểu vì sao tim mình đập mạnh đến thế.
“Người là ai?” Anh hỏi, dù trong thâm tâm đã mơ hồ đoán được câu trả lời.
Người đàn ông ấy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.
“Ta là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống.” (Ga 14,6)
Bên trên họ, bầu trời đêm Giêrusalem tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo, như thể chính thiên đàng đang dõi theo cuộc gặp gỡ định mệnh này. Và Elyah biết rằng, đêm nay, cuộc đời anh sẽ không bao giờ còn như cũ nữa.
Hành trình của anh — hành trình từ lạc lối đến ánh sáng — vừa mới bắt đầu.
Sophie Vũ