Cuộc hành hương Nội tâm: Chương 14

CHƯƠNG 14: SỐNG NHƯ NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN

  1. Chia đất – Lời hứa thành hiện thực

Mặt trời Đất Hứa tỏa sáng rực rỡ trên những ngọn đồi, nơi dân Israel giờ đây đã đặt chân lên sau những cuộc chiến cam go. Từng tấc đất này đều mang dấu ấn của những chiến thắng mà Thiên Chúa đã ban cho họ.

Elyah đứng giữa trại quân, lắng nghe Giôsuê đọc lớn những lời lẽ cuối cùng trong công cuộc chinh phục:

“Đức Chúa đã ban cho Israel toàn thể đất này, như Người đã thề hứa với cha ông họ. Họ đã chiếm hữu và định cư ở đó.” (Gs 21,43)

Anh nhìn quanh, thấy những bộ lạc Israel đang quây quần bên nhau, mỗi nhóm người nhận phần đất được Thiên Chúa ban cho. Từ chi tộc Giuđa đến Épraim, từ Ben-gia-min đến Náp-ta-li, từng vùng đất được phân chia theo như lời hứa với Ápraham, Ixaác và Giacóp.

“Không một lời nào trong tất cả những điều tốt lành Đức Chúa đã phán với nhà Israel bị thiếu sót: tất cả đều đã thành sự.” (Gs 21,45)

Elyah cảm nhận một sự bình an sâu sắc trong lòng.

Lời hứa đã trở thành hiện thực.

Nhưng anh cũng hiểu rằng, có một điều quan trọng hơn cả việc chinh phục vùng đất này—đó là sống sao cho xứng đáng với lời hứa ấy.

Chúa Giêsu nhìn anh, khẽ gật đầu. “Elyah, chiến đấu để giành lấy Đất Hứa đã khó. Nhưng giữ vững nó còn khó hơn.”

Anh ngước lên nhìn Người. “Lạy Thầy… Giữ vững bằng cách nào?”

Chúa Giêsu mỉm cười, rồi chỉ về Giôsuê, lúc này đang đứng trước toàn thể dân Israel.

Vị lãnh đạo già nua đưa tay ra hiệu, và tiếng ông vang lên mạnh mẽ:

“Vậy giờ đây, hãy kính sợ Đức Chúa và phụng sự Người cách trọn hảo và trung tín. Nếu anh em không bằng lòng phụng sự Đức Chúa, thì hôm nay anh em cứ chọn ai mà mình muốn phụng sự… Phần tôi và gia đình tôi, chúng tôi sẽ phụng sự Đức Chúa.” (Gs 24,14-15)

Một sự im lặng bao trùm cả dân Israel.

Rồi, một tiếng hô vang lên từ giữa đám đông:

“Chúng tôi cũng sẽ phụng sự Đức Chúa, vì chính Người là Thiên Chúa của chúng tôi!” (Gs 24,18)

Elyah cảm thấy tim mình rung động mạnh.

Anh cũng muốn thốt lên câu đó.

Anh muốn trung thành với Thiên Chúa không chỉ trong những chiến thắng, mà trong cả những ngày bình thường của cuộc sống.

Anh đã chiến đấu để vào Đất Hứa.

Giờ đây, anh phải sống như một người thuộc về vùng đất này.

2. Thời Thủ Lãnh – Khi con người quên Thiên Chúa

Nhưng không lâu sau đó, Elyah thấy một điều đáng buồn bắt đầu xảy ra.

Dân Israel không còn giữ vững niềm tin như trước. Khi Giôsuê qua đời, thế hệ kế tiếp không còn nhớ về những kỳ công của Đức Chúa. Họ bắt đầu quay lưng lại với giao ước, chạy theo các thần ngoại bang.

Elyah nhìn quanh, thấy những bàn thờ dựng lên để thờ Ba-an, thấy những người Israel dần trở nên giống như những dân tộc mà họ đã đánh bại.

Anh cảm thấy một nỗi thất vọng sâu sắc trong lòng.

“Họ đã quên rồi sao, lạy Thầy?”

Chúa Giêsu gật đầu, ánh mắt Người buồn bã. “Khi con người không còn chiến đấu, họ dễ quên đi ai đã ban cho họ chiến thắng.”

Elyah cúi đầu.

Anh nhớ lại chính mình.

Khi còn trong sa mạc, anh đã khao khát Đất Hứa. Khi đứng trước Giêricô, anh đã run rẩy nhưng tin tưởng. Nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã ổn định, liệu anh có dễ quên như dân Israel không?

Thiên Chúa đã cảnh báo điều này từ trước:

“Hãy cẩn thận, kẻo anh em quên Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, mà không tuân giữ các mệnh lệnh, quyết định và thánh chỉ của Người. Khi anh em được ăn no nê, khi anh em xây những ngôi nhà xinh đẹp và ở, khi bò chiên của anh em sinh sôi nảy nở, khi vàng bạc của anh em thêm nhiều… thì chớ tự cao tự đại mà quên Đức Chúa.” (Đnl 8,11-14)

Nhưng họ đã quên.

Và rồi, những kẻ thù xưa kia bị đánh bại lại trỗi dậy.

Dân Israel bị áp bức, bị bắt làm nô lệ, bị tước đoạt những gì họ đã được ban cho.

Và chỉ khi bị dồn vào đường cùng, họ mới nhớ đến Đức Chúa, họ mới kêu lên với Người.

“Bấy giờ, Đức Chúa cho xuất hiện các thủ lãnh, và các vị này đã cứu họ khỏi tay những kẻ cướp bóc họ.” (Tl 2,16)

Elyah chứng kiến lần lượt các vị thủ lãnh trỗi dậy: Đêbôra; Gideon; Giéphtê; Samson; những người mà Thiên Chúa đã dùng để giải thoát dân Người.

Nhưng cứ mỗi lần được cứu, họ lại quên.

Cứ mỗi lần Thiên Chúa giải phóng họ, họ lại quay về đường cũ.

Elyah cảm thấy nặng lòng.

Anh quay sang Chúa Giêsu, giọng anh trầm xuống:

“Lạy Thầy… Tại sao con người cứ mãi lặp lại sai lầm?”

Chúa Giêsu nhìn anh thật lâu, rồi nhẹ nhàng nói:

“Bởi vì họ chưa thực sự để Thiên Chúa làm chủ trái tim họ.”

Elyah hít một hơi sâu.

Vậy… còn anh thì sao?

Anh có thực sự để Thiên Chúa làm chủ đời mình chưa?

Hay anh cũng chỉ tin khi gặp khó khăn, rồi quên đi khi cuộc sống trở nên dễ dàng?

3. Lời mời gọi để nhớ

Anh ngước nhìn Chúa Giêsu, trong lòng tràn ngập một sự thôi thúc.

“Lạy Thầy, làm sao để con không quên?”

Chúa Giêsu khẽ mỉm cười.

“Elyah, con có nhớ những gì dân Israel làm trước khi bước qua sông Giođan không?”

Anh gật đầu. “Họ dựng lên mười hai tảng đá làm dấu hiệu, để các thế hệ sau nhớ rằng Thiên Chúa đã đưa họ vào Đất Hứa.” (Gs 4,6-7)

Chúa Giêsu gật đầu. “Vậy con có những ‘tảng đá kỷ niệm’ nào trong đời mình chưa?”

Elyah khựng lại.

Anh đã có những khoảnh khắc Thiên Chúa đã chạm vào đời anh.

Nhưng anh chưa bao giờ khắc ghi chúng.

Anh nhìn về phía xa, nơi Đất Hứa trải dài trước mắt.

Anh biết rằng cuộc chiến chưa kết thúc.

Nhưng lần này, anh sẽ không quên.

Anh sẽ không để trái tim mình xa rời Thiên Chúa một lần nữa.

Anh sẽ nhớ.

Câu hỏi suy ngẫm:

  1. Ta có đang để Thiên Chúa làm chủ hoàn toàn đời sống mình không, hay chỉ tìm đến Người khi gặp khó khăn?
  2. Có điều gì trong đời ta giống như dân Israel—dễ quên đi ơn lành của Thiên Chúa khi cuộc sống trở nên dễ dàng không?
  3. Ta có đang ghi nhớ những dấu ấn của Thiên Chúa trong đời mình, hay để chúng trôi qua mà không hề trân trọng?

Elyah đã quyết định ghi nhớ.

Còn bạn?

Sophie Vũ

MỤC LỤC

Giới thiệu

Chương 1: Lạc Lối Giữa Biển Người

Chương 2: Khởi Nguyên – Từ Hỗn Mang Đến Ánh Sáng

Chương 3: Hành trình qua Đại Hồng Thuỷ

Chương 4: Dấu chân trên cát

Chương 5: Đêm của những người lữ hành

Chương 6: Hơi thở của sa mạc

Chương 7: Ngọn lửa và tiếng thì thầm

Chương 8: Dấu ấn trong cát

Chương 9: Bước qua dòng sông

Chương 10: Vùng đất được hứa ban

Chương 11: Những trận chiến trong lòng người

Chương 12: Người lính của Thiên Chúa

Chương 13: Trận chiến thuộc về Thiên Chúa